Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 606: Đặng Bá chết

Chương 606: Đặng Bá chết
Billy là người cuối cùng ra khỏi quán cá viên. Hắn dùng sức kéo cửa sắt xuống, thở dài nhìn đám người Đại Phi hăm hở trong màn mưa.
Hắn hiểu Đại Phi, cũng hiểu suy nghĩ của những người trẻ tuổi này. Nhưng đao thương không có mắt, liều mạng chém giết có mấy ai may mắn đón mặt trời ngày mai?
Giang hồ vốn không có đường lui, một khi ngươi bước chân vào băng đảng thì rất nhiều lúc thân bất do kỷ. Billy lắc đầu, cúi đầu xông vào trong màn mưa, nhanh chóng cùng đoàn người biến mất nơi góc phố.
Cảnh tượng tương tự không hẹn mà cùng diễn ra ở rất nhiều nơi khắp Cảng thành. Có lẽ đến cả đầu đảng của các băng nhóm ở Cảng thành cũng không ngờ sống yên ổn càng lâu, những người cảm thấy mình không có cơ hội phất lên, muốn liều mạng đổi phú quý lại càng điên cuồng.

Cơn mưa ở Cảng thành ngày càng nặng hạt.
"Đặng Bá, tự nấu mì là được mà. Mưa lớn như vậy, bây giờ không thể so với hồi trẻ, chẳng may bị cảm thì sao?"
Lão quỷ khuyên bảo Đặng mập mở ô chuẩn bị ra ngoài.
Đặng Bá ăn rất khỏe, hắn rất thích ăn một bát mì hoành thánh của một quán ven đường mỗi tối.
"Bao năm qua mưa gió thế nào ta cũng đi, mưa thế này thì nhằm nhò gì. Đến lúc già mới biết hồi trẻ liều mạng còn chẳng phải vì một miếng cơm ăn hay sao."
Đặng Bá không để ý tới lời khuyên của lão quỷ, cảm khái thêm một câu rồi thong thả thay giày mở ô.
"Ta đi với ngươi."
Thấy không khuyên được Đặng Bá, lão quỷ đành đứng dậy thay giày, đồng thời hô: "A Thiên, xuống lầu đi ăn với Đặng Bá."
"Không cần."
Đặng Bá xua tay: "Mấy chục bước thôi mà, đi một lát là đến, đừng huy động nhiều người như vậy."
"Thời buổi rối ren mà Đặng Bá."
Lão quỷ lắc đầu, vẫn gọi to: "Đại Thiên, con mẹ nó nhanh lên!"
"Ta đã bảo không cần, ta không tin Đại D dám động vào ta."
Đặng Bá mở cửa, hờ hững vẫy tay với người phía sau, giọng nói vẫn tràn đầy tự tin như năm xưa hùng bá thiên hạ: "Ta đi đây."
Trong chiếc xe đỗ dưới quán ăn rất lâu, ba người nghe thấy câu này liền kéo mũ trùm đầu xuống, đồng thời nắm chặt trường đao trong tay.
Đặng Bá đi rất chậm, hắn không chú ý tới một chiếc xe van đang từ từ chạy phía sau hắn trong cơn mưa xối xả.
Đùng đoàng!
Một tiếng sấm vang lên trên bầu trời, cửa xe nhanh chóng van mở ra, mấy hán tử cường tráng bịt mũ trùm đầu nhảy xuống.

Tay Lâm Hoài Nhạc vẫn dừng giữa không trung. Hắn có thể nhìn ra nét mặt Đại D đã hơi do dự, tức thì nở nụ cười khẽ tỏ vẻ mọi chuyện đã dự liệu trước.
Điện thoại của hai người đổ chuông gần như cùng lúc. Trong hoàn cảnh mưa to lạnh lẽo này, âm thanh ấy có vẻ đột ngột.
Sau khi hai người cúp máy, ánh mắt nhìn đối phương đã thay đổi.
Lâm Hoài Nhạc sa sầm sắc mặt, ánh mắt lộ rõ sát ý trần trụi. Đại D cũng không che giấu ánh mắt hung ác như một con sói đói cắn người.
Mặc dù không phải cùng một người gọi điện, nhưng nội dung giống nhau.
"Đặng Bá chết rồi."
...
Thì ra con người thật sự có thể đáng sợ như vậy, động tác vung đao của bọn hắn kiên quyết như thể có mối thù không đội trời chung với lão giả kia. Nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng có đôi khi bạo lực toát nên một vẻ đẹp thê lương đặc biệt.
Không ai ngờ rằng mười mấy năm sau, một nữ đạo diễn dòng phim văn nghệ đã tái hiện lại cảnh tượng cụ thể về cái đêm Đặng Bá chết bằng một cảnh quay dài ba phút trong một bộ phim.
Câu nói trên trích từ lời nói của đạo diễn Hứa Hoa An khi được phóng viên phỏng vấn.
Đa số phụ nữ có hơi thở văn nghệ đều thích trời mưa, có lẽ là bởi vì mưa rơi gợi lên rất nhiều linh cảm, và Hứa Hoa An là một trong số đó.
Hôm ấy nàng còn đang suy nghĩ về bộ phim đầu tiên trong cuộc đời thì bị cơn đói cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhìn mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ, Hứa Hoa An quyết định ra ngoài đi ăn gì đó, đồng thời nàng cảm thấy có lẽ dạo bước trong màn mưa xối xả có thể giúp suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng hơn.
Thời kỳ này hệ thống xả nước của Cửu Long rất tệ.
Mưa to như trút nước, thậm chí nước ngập vỉa hè, vô số đồ vật nhẹ làm bằng nilon trắng trôi nổi bay vòng vòng trong gió lớn.
Trên đường có rất ít người và xe cộ, dường như đèn đường vốn sáng sủa cũng tối hơn nhiều dưới sự tàn phá của cơn mưa to.
Hứa Hoa An dùng sức quấn chiếc áo mưa vừa dày vừa nặng. Bản tính nhát gan của nữ nhân khiến nàng hơi sợ hãi, nhưng thân ảnh mập mạp đi phía trước mang lại cho nàng cảm giác an toàn.
Nàng biết Đặng Bá.
Có điều trong mắt Hứa Hoa An, lão nhân mập mạp trông có vẻ hiền lành này chỉ là một thành viên trong nhóm người an hưởng tuổi già hết sức bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt hết.
Hai người cứ thế bước đi, sau đó Hứa Hoa An nhìn thấy một chiếc xe van màu trắng trong màn mưa xuất hiện phía sau lão giả như u linh. Tiếp đó cửa xe mở ra, mấy hán tử vạm vỡ nhảy xuống.
Tổng cộng có ba hán tử, ai nấy đều đội mũ trùm đầu màu đen giống nhóm Phi Hổ, trong đó có một người hành động rất nhanh, nhẹ nhàng đi tới sau lưng Đặng Bá như một con báo, sau đó trường đao lóe lên hàn quang đưa ra đằng trước cắt ngang cổ đối phương. Bởi vì chỉ cách ba mét nên nữ nhân nhìn rất rõ. Động tác cắt cổ thành thạo như đã luyện trăm ngàn lần của nam nhân đội mũ trùm đầu đã cho thấy sự tàn nhẫn của hắn. Máu từ cổ lão nhân mập mạp bắn tung tóe khiến Hứa Hoa An lập tức hét lên.
Tiếng thét chói tai vang lên cũng không làm cho ba nam nhân dừng lại. Nam nhân cầm đầu cắt cổ xong lập tức xoay người tỏ thái độ cảnh giác. Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn nữ nhân thét chói tai rồi giơ ngón trỏ làm động tác im lặng.
Vì có mũ trùm đầu nên Hứa Hoa An không nhìn rõ vẻ mặt nam nhân, nhưng nàng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn. Đôi mắt lạnh lùng vô tình ấy khiến nữ nhân liên tưởng tới một con báo đang săn linh dương.
Nữ nhân rất thông minh, lập tức che miệng lại, cố gắng không phát ra âm thanh.
Nhưng màn giết chóc vẫn tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận