Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 605: Cược lớn một trận

Chương 605: Cược lớn một trận
Thuyền tới rồi.
Thuyền rất nhỏ, là loại ca nô buôn lậu phổ biến nhất ở Cảng thành và Quảng thành. Đại Phi Trần lái thuyền tiễn ba hán tử bưu hãn rời thuyền như tiễn ôn thần.
"Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết", chỉ trong một thời gian ngắn, Đại Phi Trần đã trải nghiệm sâu sắc câu nói này. Hắn làm buôn lậu, hầu hết những người chiếu cố tới việc làm ăn của hắn đều là những hán tử trong băng đảng xã hội đen. Kết quả là người đã lên thuyền mười mấy phút, hắn mới nhận được tin. Thì ra đồ vật quan trọng nhất của băng đảng số một số hai Cảng thành đang ở trên thuyền của hắn, điều này khiến hắn kinh ngạc tột độ.
Chưa hết, trên đường đi đủ loại tin tức từ bộ đàm truyền tới. Các đại thần ngang ngược nói chuyện rất khách sáo, mục đích chỉ xoay quanh một vấn đề.
Lên thuyền ở đây.
Nhưng Đại Phi Trần không thay đổi quyết định.
Thứ nhất, hiện giờ kiếm cơm ở ven biển Cảng thành, ngươi tuyệt đối không được qua mặt quái vật khổng lồ tập đoàn Cẩm Tú. Tiểu Trang tiếng tăm lừng lẫy đích thân tiễn người lên thuyền, hắn không tin đằng sau không có liên quan gì.
Thứ hai, hắn muốn sống.
Mặc dù các hán tử vượt biển rất bưu hãn, nhưng một chiếc ca nô có thể chở vài người. Ba người lên thuyền đều có màu da rám nắng, không giấu được mùi tanh của biển, hơn nữa đồ ở hông phồng lên. Tất cả những điểm này khiến Đại Phi trở nên quy củ. Lên bờ ở Đồn Môn là được.

"Trang ca bảo ca chuyển lời đến ngươi. Nếu chúng ta đến Đồn Môn an toàn thì sau này ngươi có thể đi Hải Châu."
Lúc sắp xuống thuyền, hán tử già nhất trong ba người vui vẻ vỗ vai Đại Phi Trần: "Rất mừng vì ngươi không làm chuyện ngu ngốc."
...
"Sự kiện lớn hiếm thấy!"
Đám côn đồ có dã tâm ở Cảng thành đều biết đây là cơ hội xuất đầu ngàn năm có một.
Trong nội bộ Hòa Liên Thắng - một trong bốn băng đảng khét tiếng nhất Cảng thành, Lâm Mũi To thuộc An Phong công khai hỗ trợ Đại D ở Thuyên Loan, nghe nói còn có đại gia chi tiền. Hiện tại hai bên đang không ngừng chiêu binh mãi mã, tình hình hết sức căng thẳng.
"Muốn phú quý đầy bồn thì chúng ta phải tìm cơ hội xuất đầu mới được, nếu không cả đời này chúng ta mãi là Tứ Cửu Tử."
Mưa to nên quán cá viên ven đường rất vắng khách, lúc này đa số những người ngồi bên trong đều là cánh côn đồ đi theo Đại Phi ca của Trường Nhạc.
"Đại ca, sẽ chết người đấy."
Billy - đàn em của Đại Phi ca, cũng là một trong những ông chủ của quán cá viên nhỏ này - bưng bát cá viên giá một vạn đặt ở trước mặt Đại Phi ca, cất lời khuyên nhủ: "Mặc dù chúng ta hơi nghèo nhưng tốt xấu gì mọi người cũng kiếm được ít tiền từ cá viên, cần gì phải liều mạng chứ?"
"Đầu óc ngươi bị úng nước à?"
Đại Phi liếc xéo huynh đệ của mình: "Đây là cơ hội ngàn năm có một của chúng ta đó."
Hắn lăn lộn giang hồ từ năm mười bảy tuổi, lúc đó hắn gia nhập băng đảng Trường Nhạc đã suy tàn. Kết quả là hắn rất liều mạng nhưng vẫn không làm nên trò trống gì, tuy giành được thân phận Tứ Nhị Lục Hồng Côn của Trường Nhạc nhưng không nuôi nổi đám đàn em, cuộc sống rất khó khăn.
"Chết thì có sao đâu, người không chết sao có thể xuất đầu?"
Đại Phi mặt mày hung hãn, hắn đã triệu tập toàn bộ những người vẫn luôn đi theo hắn đến đây. Phải công nhận là hắn rất có đầu óc, biết xúi giục mọi người đi theo hắn liều mạng, có một số việc phải giải thích rõ ràng.
"Từ Ngũ Hổ, Minh Vương, cho đến Lâm Mũi To, chẳng phải đều thừa dịp loạn lạc người chết kẻ vong mới có thể trỗi dậy hay sao?"
Hắn lên tiếng, mọi người đều im lặng, mấy người nắm bắt tin tức nhanh nhạy thoáng suy nghĩ cũng cảm thấy có lý.
"Bây giờ ta đã nhìn ra." Đại Phi để râu quai nón ánh mắt đượm buồn: "Hiện tại các băng đảng đều an phận thủ thường, chỉ lo kiếm tiền, hòa khí sinh tài mới là quan trọng nhất, không thể lôi kéo người khác xuất đầu như ngày xưa."
"Thi mập, ngươi vào Trường Nhạc bao nhiêu năm rồi?"
Đại Phi châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi: "Lần đó chúng ta hành động, ngươi là người tiên phong, nhưng có ích gì? Đốt sạp báo? Hắt sơn vào nhà con nợ? Hay là giết cả nhà người ta?"
Đại Phi đặt ra hàng loạt câu hỏi khiến mọi người cúi gằm.
Địa bàn của Trường Nhạc rất nhỏ, ra ngoài làm việc cũng không có ai chống lưng, tiền trợ cấp cho gia đình và tiền thuốc thang đều phải tự nghĩ cách. Vì vậy thường ngày bọn hắn chỉ có thể làm một số việc lặt vặt cấp thấp nhất.
Rầm!
Thi mập là một nam nhân cao gầy nhuộm tóc đỏ. Hắn không kìm được đập bàn: "Đúng vậy Đại Phi ca! Ta đã vào Trường Nhạc năm năm rồi, lăn lộn đến bây giờ mà một hộp Vạn Hồng ta cũng phải ăn trong ba ngày, không biết ở lại Trường Nhạc như phân chó này đến bao giờ mới phất lên được."
Thi mập vừa dứt lời, người bên dưới lập tức nhao nhao hùa theo. Bọn hắn cũng hơi lo lắng, hiện tại những lão đầu tử kia của Trường Nhạc trông coi mấy quán bar tàn tạ sống ngắc ngoải qua ngày, đám Đại Phi là một trong số những người ít ỏi giỏi đánh đấm nhất Trường Nhạc.
"Ngươi nói xem phải làm thế nào? Đại Phi ca, ngươi nghĩ thế nào thì nói ra đi, các huynh đệ nhất định sẽ ủng hộ ngươi."
Nghe thấy câu này, Đại Phi hăm hở đứng dậy: "Ta quyết định hỗ trợ Đại D, cược lớn một trận. Hiện giờ đang đồn ầm lên là tối nay Đại D sẽ cắm cờ mượn binh ở Thuyên Loan. Ta có thân phận cao ở Trường Nhạc, chỉ cần chúng ta không chết thì lần này chắc chắn có thể phất lên. Nếu Đại D trở thành đầu đảng, Đại Phi ta sẽ một bước lên trời."
Nói đến đây, Đại Phi ném chai nước ngọt trên bàn xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, hắn nghiêm túc nói: "Sống chết có số, giàu sang do trời. Nếu mọi người quyết định cược một ván, kẻ nào chết thì tiền hoa hồng chính là tiền trợ cấp cho gia đình, Đại Phi ta không lấy một xu."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận