Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1856. Sẽ không nương tay



Chương 1856. Sẽ không nương tay




Lục Viễn vội vàng chạy về quán bar ZT sau mười bảy phút. Khi đoàn xe việt dã thật dài xuất hiện trên đường phố, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung vào nơi này.
Sự xuất hiện của các nhân vật trong bộ vest phẳng phiu nhưng biểu cảm lạnh lùng khiến không ít người đang đứng xem náo nhiệt phải sợ hãi.
Quả nhiên nội tình của băng đảng lâu năm rất thâm hậu. Sự xuất hiện của những người này khiến mọi người hiểu ra Tiểu Hồng Bào tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Tất cả mọi người đều ngừng thở chờ đợi vở kịch hay.
Người nào mà không biết thủ đoạn tàn độc của tập đoàn Cẩm Tú chứ. Nhưng bọn họ cũng sợ Lý Phong Điền. Sự va chạm của hai con mãnh thú được xem là trận ác chiến đáng mong đợi nhất của Thiên Đô trong vòng ba mươi năm qua.
Nhưng khiến mọi người thất vọng rồi, sau khi Lục Viễn hùng hổ dẫn những người này vào quán bar thì không có động tĩnh gì, thậm chí ngoài cửa còn cắm một tấm biển đang sửa chữa.
Trong khi mọi người đang muốn biết chuyện gì xảy ra trong quán bar ZT thì Thường Hân Hân lại cực kỳ sợ hãi, hận không thể lập tức thoát khỏi quán bar, tránh xa nơi khói lửa trần gian này.
Đáng tiếc nàng nhất định phải ở lại.
Không phải nàng là nhân vật quan trọng gì, mà bởi vì nàng là ca sĩ thường trú mới nhất ở quán bar này.
Đại Bằng nổ súng lúc 10 giờ 15 phút tối, chính xác là giờ thứ ba mươi sáu sau khi nàng ứng tuyển thành công vào vị trí ca sĩ.
Khi bắt đầu nộp đơn, Hân Hân nghe bạn bè kể lại rằng quán bar này có lai lịch rất đặc biệt, nghe nói chủ quán bar này là một nhân vật phản diện có tiếng ở Thiên Đô, thậm chí là Thiên Nam.
Nàng không đồng ý.
Thời buổi này, nếu quán bar đó không có lai lịch, liệu có thể cản nổi mấy tên uống rượu quậy phá không?
Thường Hân Hân tự nhận có nhiều kinh nghiệm đi du lịch khắp nơi trên thế giới rất hài lòng khi đến quán bar, bởi vì người quản lý quán bar biết một chút về âm nhạc, những thiết bị âm thanh chuyên nghiệp và đắt tiền càng khiến nàng chảy nước miếng nhiều hơn.
Hơn nữa, theo quan điểm của nàng, quán bar chỉ để đánh nhau và uống rượu, mọi người sẽ không chết.
Kết quả mới đi làm hai ngày, Thường Hân Hân phát hiện mình sai rồi, mà còn sai rất trầm trọng.
Trong hai ngày đầu tiên, bầu không khí của quán bar rất tốt khiến Thường Hân Hân mừng như điên. Một sân khấu với đầy đủ thiết bị âm nhạc chuyên nghiệp và đắt tiền cùng với một ban nhạc ưu tú. Hơn nữa, dường như không có nhân vật rắc rối nào trong quán bar. Đó là một thiên đường so với những nơi mà nàng đã đến trước đây.
Thường Hân Hân chưa từng nhìn thấy ông chủ chân chính của quán bar, nhưng nàng gặp giám đốc Lục một lần. Biểu hiện của đối phương không hề hung ác như trong tưởng tượng mặc dù đối phương không che giấu bối cảnh của mình.
“Làm ăn cũng giống như lăn lộn trong giang hồ, cần danh tiếng. Nếu ngươi có danh tiếng trong giang hồ, không ai dám trêu chọc ngươi.”
Lời nói của giám đốc Lục vẫn còn mới mẻ trong đầu Thường Hân Hân.
“Kinh doanh có một nguyên tắc. Chỉ kiếm những gì ngươi nên kiếm và chỉ làm những gì ngươi nên làm. Khi danh tiếng có, tiền tất nhiên sẽ đến.”
Khi đó Thường Hân Hân còn che miệng cười khúc khích.
Nữ hài là sinh viên ưu tú tốt nghiệp nhạc viện Tứ Xuyên.
Bất kể điều kiện bẩm sinh hay kỹ năng có được, nàng đều rất giỏi. Tuy nàng còn chưa nổi tiếng sau bao nhiêu năm đi hát, nhưng nàng đã hát cho không ít quán bar.
Nàng phát hiện ra rằng tất cả các chủ quán bar đều thích phô trương mình có các mối quan hệ xã hội, như thể đây là cách duy nhất để giữ vững địa bàn.
Số phận dường như đã chơi một trò đùa với Thường Hân Hân.
Ngay khi nàng vừa làm thủ tục xin tạm trú, thuê nhà, sắm sửa đồ đạc, lên kế hoạch ổn định cuộc sống thì cuộc chiến đẫm máu ở quán bar diễn ra khiến nàng nhận ra bạn của mình không nói đùa.
Bối cảnh của quán bar còn phức tạp hơn những gì nàng thấy.
Quản lý đại sảnh Việt ca bị giết, máu đỏ sẫm lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp khiến Thường Hân Hân choáng váng. Sau khi bọn côn đồ rời đi, phản ứng đầu tiên của Thường Hân Hân là gọi cảnh sát.
Nhất định phải bắt những tên kia.
Nữ hài có cảm tình rất tốt với Việt ca. Đối phương không cậy già lên mặt, thậm chí còn giúp nàng chuyển nhà. Điều này khiến cho Thường Hân Hân thường xuyên phiêu bạt bên ngoài vô cùng cảm động.
Nhưng khi nàng móc điện thoại ra, một nhân viên phục vụ đã đè tay nàng lại.
“Ngươi có biết quy củ hay không?”
Cậu thanh niên vừa mới chào đón nàng với nụ cười vài giờ trước lại có vẻ hung dữ khiến nàng vô cùng khiếp sợ: “Cổ áo của Việt ca có rồng, cho nên việc này không liên quan đến chính quyền.”
Không báo cảnh sát? Vậy thi thể đó phải làm sao bây giờ? Nhiều người nhìn thấy thì biết làm sao? Nhìn những đồng nghiệp có vẻ mặt tức giận hơn là sợ hãi, hàng loạt câu hỏi khiến đầu óc Thường Hân Hân trống rỗng vì sốc.
Nàng thẫn thờ nhìn những khách hàng tiêu rất nhiều tiền trong quán bar rời đi một cách trật tự, không ai gây ồn ào cũng không ai gọi cảnh sát. Sự quỷ dị này khiến Thường Hân Hân tê cả da đầu.
Rất nhanh quán bar trở nên trống rỗng.
Nữ hài rụt rè nhìn một ca sĩ khác: “Tiền bối, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Giám đốc Lục rất nhanh sẽ đến. Ngàn vạn lần phải nghe lời. Nhớ kỹ, nhất định phải nghe lời.”
Giọng điệu của ca sĩ kia nghiêm túc đến đáng sợ.

Giám đốc Lục đến rất nhanh, nhưng khác với vẻ mặt mỉm cười lần trước Thường Hân Hân thấy, gương mặt của nam nhân lạnh lùng như đóng hai lớp băng.
“Ném bảng hiệu sửa chữa ra. Vương Khải, ngươi phụ trách thu dọn hiện trường.”
Kinh nghiệm phong phú của Lục Viễn cho phép hắn xử lý mọi việc một cách có trật tự chỉ với một vài lời kể từ khi hắn bước vào cửa.
“Tất cả nhân viên, kể cả nhân viên vệ sinh, chỉ cần người có mặt hôm nay đều tập trung tại khán đài.”
Lục Viễn giữ một khuôn mặt lạnh lùng suốt cả quá trình.
Vài phút sau, nam nhân nhìn mọi người bên dưới, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, các ngươi cái gì cũng không thấy, không nghe. Nếu ta biết có người đứng ra làm chứng hoặc nói sai điều gì với cảnh sát, ta sẽ không nương tay.” Hết chương 1856.



Bạn cần đăng nhập để bình luận