Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 131: Nện Tiền Đại Pháp

Chương 131: Nện Tiền Đại Pháp
Lưu Vĩnh Hành trở lại tỉnh Xuyên, đánh giá Tô Bình Nam với mấy huynh đệ mình: "Tương lai chắc chắn Tô Bình Nam sẽ chiếm được một chỗ cắm dùi trong giới kinh doanh Hạ quốc, người này có tiềm năng trở thành kiêu hùng."
Tiễn Lưu Vĩnh Hành đi, Ngưu đại lão bản tìm tới cửa, oán khí trùng thiên.
"Tại sao Thiên Nam Hội không có ta?"
Tô Bình Nam ngạc nhiên, có vẻ như đúng là mình quên cái tên này thật. Sắc mặt bình tĩnh nói: "Ngươi là hậu thủ quan trọng của ta, gấp gáp như vậy làm gì."
Ông chủ Ngưu lập tức đổi giận thành vui, cảm thấy quả nhiên mình là huynh đệ tốt của Tiểu Hồng Bào, đặt mình ở vị trí quan trọng nhất. Cũng không hỏi rốt cuộc mình là hậu thủ gì, bắt đầu mừng khấp khởi quấn lấy Tô Bình Nam, kéo đến xem sân bóng đang xây dựng. Gần đây hắn cực kỳ si mê bóng đá, đối với những thứ này, hắn rất nghiêm túc.
Trên đường đi, ông chủ Ngưu rất có hứng thú nói chuyện, mới đầu Tô Bình Nam vẫn nghe một chút, sau khi nghe được một hồi thì thấy hứng thú, ông chủ Ngưu đã hiểu sâu hơn về đội bóng đá.
"Nếu không chúng ta làm thêm một đội bóng ngoại quốc?"
Tô Bình Nam biết đức hạnh của bóng đá Hạ quốc đời sau, sợ ông chủ Ngưu bị tức đến tráng niên mất sớm, dứt khoát đề nghị.
Ông chủ Ngưu hai mắt tỏa sáng, cảm thán: "Vẫn là Hồng Bào huynh đệ giỏi, nhìn xa trông rộng, một đội bóng nước ngoài, phong cách hơn trong nước nhiều."
Lập tức gật đầu, nói: "Muốn mua đội đẳng cấp thế giới ở châu Âu thì không đủ tiền, không biết Mỹ quốc có bán hay không."
Tô Bình Nam nhìn lão Ngưu bành trướng, lắc đầu nói: "Vốn liếng của ngươi hẳn là không đủ, mua không nổi."
Lúc nói những lời này, Tô Bình Nam ăn ngay nói thật.
Hắn không biết là cũng bởi vì một câu nói đó của hắn khiến cho toàn bộ Tấn Châu rung chuyển mạnh.
Ông chủ Ngưu vẫn cho rằng mình đã là kẻ có tiền, sau khi về nhà, hắn lập tức tìm người tìm hiểu tài sản của ông chủ Inter Milan. Biết được số lượng đại khái thì trầm mặc rất nhiều, sau đó bắt đầu phấn đấu.
Ông chủ Ngưu chỉ có một khái niệm về kinh doanh, đó chính là mỏ càng nhiều thì tiền càng nhiều. Thế là hắn trâu, điên cuồng lấy mỏ, khiến cho tất cả mọi người cho là Đồng thị sắp sinh ra một nhân vật độc bá giang hồ. Không có ai biết ông chủ khí diễm ngập trời này chỉ muốn hoàn thành mộng tưởng bóng đá của hắn.
Cho nên khi Ngưu Quảng Phát mượn Đỗ Cửu và Đỗ Thạch từ Tô Bình Nam, lý do mạnh mẽ đến mức khiến cho Tô Bình Nam vẫn luôn hỉ nộ không lộ cũng lộ vẻ chấn kinh. Lý do của ông chủ Ngưu như sau: "Muốn mua đội bóng Mỹ quốc, ta phải có tiền, muốn có tiền, ta phải có mỏ, có mỏ thì ta phải giữ được mỏ, muốn giữ được mỏ thì ta phải đi mượn người."
Tô Bình Nam trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu: "Có lý."
Hổ Đông Bắc hung hãn, sói Tây Bắc hung ác.
Ở trong xã hội, cướp địa bàn thì phải học hổ Đông Bắc, đi lại trong giang hồ thì phải học sói Tây Bắc.
Hung hãn và hung ác, hai chữ này hoàn toàn khác biệt.
Mà trong những quặng mỏ mênh mông trong Đồng thị, hai thứ này thiếu một thứ cũng không được.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Trong một mẫu ba phần đất này, có thể nói ông chủ Ngưu đủ hung hãn đủ hung ác, nhưng vẫn không giữ được.
Hắn thiếu người có thể trấn tràng, nếu không hôm nay ngươi đánh bại mười người của người ta, ngày mai ta lại dẫn một xe tới, thời gian lâu dài ai cũng chịu không được.
Ông chủ Ngưu hiểu, môn phái của mình coi như đã phát triển nhưng không có cao thủ tuyệt thế. Không có cao thủ tuyệt thế thì không trấn được bọn này.
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch chính là người hắn cho là cao thủ tuyệt thế.
Đỗ Cửu một trận chiến định càn khôn ở mỏ của Lý Xương Hải, ông chủ Ngưu rất phục, Đỗ Thạch một cước đá ngã hai bảo tiêu công tử bột của mình, tiếng xé gió đó hắn vẫn còn nhớ rõ.
"Hồng Bào huynh đệ, có một mỏ đồng ngươi có hứng thú hay không?"
Ngưu Quảng Phát nói với Tô Bình Nam, hắn sợ Tô Bình Nam không cho hắn mượn binh, lập tức ném ra thành ý của mình.
"Thủ tục lần này ta làm, ngươi chỉ cần tốn một ngàn một trăm vạn, quyền khai thác mỏ đồng sẽ là của ngươi."
Ông chủ Ngưu trên mặt cười cười, trong lòng biết rõ, hắn không hứng thú với mỏ đồng, nhưng chắc chắn Tô Bình Nam có. Tô Bình Nam tiếp nhận những xưởng ổ cắm điện của Lưu Vĩ Minh, đồng là thứ không thể thiếu.
"Chỉ cần hai người bọn họ?"
Tô Bình Nam cảm thấy những người dưới trướng ông chủ Ngưu đều không có tác dụng gì, hỏi.
"Đúng, chỉ hai người bọn họ."
Ông chủ Ngưu cảm thấy bị rất khinh bỉ, môn phái ta chỉ thiếu cao thủ tuyệt thế, cao thủ bình thường muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
"Được."
Tô Bình Nam gật đầu đồng ý.
Đỗ Cửu và Đỗ Thạch, trận chiến đầu tiên đã đánh ra uy phong, thế như trẻ tre, thân cao gần hai mét, hai người như hổ gặp bầy dê, phong cách của Đỗ Cửu vẫn đơn giản như cũ, bước chân trầm ổn, một quyền một cước là một người ngã xuống.
Mà Đỗ Thạch thì hoa lệ hơn, lăng không đá nghiêng, khiến cho ông chủ Ngưu quan chiến miệng cả buổi không khép lại được. Nếu không phải hai người này là thân tín của Tiểu Hồng Bào, không chừng ông chủ Ngưu sẽ dùng những chiêu số đối phó những tên trong đội bóng đá, nện tiền đại pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận