Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1892. Có nhược điểm trong tay ta



Chương 1892. Có nhược điểm trong tay ta




“Ta hiểu rất rõ Cẩm Tú.”
Nữ nhân nói thẳng: “Tô tổng là nhân vật lợi hại nhất mà ta biết. Có thể nói trong lòng rất nhiều người tầng dưới chót, trọng lượng của hắn còn nặng hơn các ông chủ lớn.”
“Ta đã nghiên cứu thủ pháp làm việc của tập đoàn Cẩm Tú, các ngươi xác thực có thể giúp người khác giải quyết vấn đề. Nhưng có một số người không thích phương pháp này của các ngươi.”
Hồng tỷ nói: “Nữ nhân. Các ngươi không dùng đến vũ khí lợi hại nhất này.”
Lục Viễn đứng dậy: “Đã hết giờ. Ngươi vẫn cứ thăm dò ta. Nể mặt Cao tiểu thư, ta không so đo với ngươi.”
Nhìn theo bóng lưng của nam nhân đứng dậy rời đi, ánh mắt Hồng tỷ hiện lên sự tuyệt vọng, vội lấy ra lá bài tẩy của mình: “Ông chủ Ngô ở Phong thành, ông chủ Thường ở thị trấn Hồng Sơn đều có nhược điểm trong tay ta.”
Lục Viễn không dừng bước.
Nữ nhân lấy một xấp tư liệu thật dày trong túi của mình ra: “Ngươi không muốn biết tại sao ngươi bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng đám người đó vẫn vừa thối vừa cứng, một tiểu nhân vật như ta lại có thể khiến bọn hắn làm nhiều việc như vậy?”
Lục Viễn dừng bước.
Lục Viễn dừng bước là vì hắn bị lời nói của nữ nhân kia đả động. Đây chính là hai người mà bộ phận quan hệ công chúng của Cẩm Tú đau đầu nhất.
Vừa thối vừa cứng. Đây là đánh giá của Cẩm Tú dành cho hai người này.
Ngô Ngôn ở Phong thành, Thường Như Hải thị trấn Hồng Sơn. Một người phụ trách xúc tiến đầu tư của Phong thành, một người là người đứng đầu thị trấn Hồng Sơn.
Ngô Ngôn, nữ, bốn mươi ba tuổi, chưa lập gia đình. Nghe nói nàng từng có một mối tình không hồi kết với một nhân vật quan trọng nào đó của nhà họ Cố. Nhưng cho đến tận bây giờ, nàng vẫn còn độc thân.
Người ta nói mấy bà cô già còn trinh khó đối phó nhất.
Nữ nhân hết lần này đến lần khác phản đối việc tập đoàn Cẩm Tú lũng đoạn tài nguyên của Phong thành. Mặc dù hiệu quả không lớn nhưng cũng có tác dụng nhất định.
Ví dụ như Quảng thành và đảo Mỹ Lệ đầu tư vốn vào thị trường lâm sản của Phong thành là sự thỏa hiệp trên nhiều khía cạnh.
Thường Như Hải còn cứng rắn hơn.
Tài nguyên mỏ ở thị trấn Hồng Sơn có thể nói là tốt nhất ở Thiên Nam, không chỉ có hàm lượng khoáng sản cao lanh đứng thứ tư trong toàn bộ Hạ quốc, mà còn có trữ lượng các khoáng sản liên quan khác như đá thạch anh đạt hàng trăm triệu tấn một năm.
Với những nguồn tài nguyên như vậy, thị trấn Hồng Sơn vĩnh viễn không nghèo được. Thế nhưng sự thật lại khiến cho các thương nhân mở rộng tầm mắt.
Nó chỉ có thể được coi là bình thường, thậm chí nhiều người còn ở dưới mức nghèo khổ.
Vấn đề nằm ở chỗ Thường Như Hải.
Uy vọng của người này ở thị trấn Hồng Sơn có thể nói là có một không hai. Hắn đề xuất việc khai thác và chế biến nên được thực hiện dưới hình thức liên doanh giữa thị trấn và nông dân địa phương với công ty khai thác Thiên Nam. Để từ chối các nhà đầu tư tiến vào, Thường Như Hải đã đưa ra một văn kiện của Đảng cách đây sáu năm.
Quan trọng nhất là trong mắt vị cán bộ kỳ cựu gần ba mươi năm này, tư bản là xã hội cũ xấu xa! Cho nên, tập đoàn Cẩm Tú ra trận lần nào cũng thất bại.
Dựa theo tính cách vốn có của Cẩm Tú, đối phó với một người đứng đầu một thị trấn nhỏ, bọn hắn nên lộ ra răng nanh của mình.
Nhưng vì sao Cẩm Tú lại im lặng?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thứ nhất, Tô Bình Nam cho rằng Tô Trung Hòa chuẩn bị đến Thiên Nam, trong lúc quan trọng này không nên gây ra quá nhiều phiền phức. Thứ hai, ai có thể ngờ bối cảnh của người này đủ hù chết người ta.
Thường Như Hải là lính phục vụ hậu cầu cho một lão đại tầng cao nhất không thể nhắc đến tên khi còn trẻ. Mặc dù vị đại nhân vật này đã nghỉ hưu từ lâu nhưng người ta vẫn còn sống khỏe mạnh, có thể chống lên lá cờ của một phe phái.
Nếu không phải Thường Như Hải một lòng muốn phát triển quê hương, cùng với những tư tưởng đơn giản của thời đại đó, thì với mạng lưới của hắn, ít nhất hắn đã có được một chân trong các bộ ở Thịnh Khinh rồi.
Chỉ là hai người này lại bị một tú bà của một câu lạc bộ nắm thóp?
Lục Viễn vạn lần không tin.
“Ngươi có biết hậu quả khi lừa gạt Cẩm Tú Thiên Nam không?”
Lục Viễn quay trở lại, cầm tách trà còn dư uống một hơi cạn sạch.
“Sắc đẹp không phân biệt nam nữ, chỉ thế thôi.”
Hồng tỷ vén tóc qua mang tai, giúp Lục Viễn rót tách trà mới rồi mới nói tiếp: “Ở độ tuổi như bà chủ Ngô, một khi động tình thì chẳng khác nào nhà gỗ gần lửa cháy. Tìm cho nàng một người trẻ tuổi mà nàng thích không khó.”
“Còn Thường Như Hải? Hắn cũng chỉ là nam nhân, nhưng nam nhân này ẩn tàng sâu hơn một chút.”
Nữ nhân đặt hết tất cả tư liệu mà mình chuẩn bị trước mặt Lục Viễn: “Mấy bức ảnh này đủ để hủy hoại tương lai và danh tiếng của bọn hắn. Ta cam đoan chỉ có một bản này thôi. Còn dùng như thế nào do ngươi quyết định.”
“Vì sao ngươi làm như vậy?”
Lục Viễn mở tư liệu, nhìn những bức ảnh bên trong, sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
Con người đúng là phức tạp.
Lục Viễn nhịn không được phải nói một câu thế sự khó liệu. Bất luận một Ngô Ngôn lúc nào cũng trang phục nghiêm chỉnh hay Thường lão đầu biểu hiện khắc khổ, hắn đều nhìn thấy hết.
Nếu không có ảnh chụp, có dao gác lên cổ Lục Viễn cũng không tin.
“Vì sao ngươi chọn nữ nhân này?”
Ngón tay Lục Viễn chỉ vào tấm ảnh: “Tướng mạo của nàng rất đặc biệt. Làm sao ngươi biết Thường lão đầu thích loại hình như vậy?”
Không hiểu liền hỏi. Lục Viễn sẽ không bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
“Không phải ta chọn mà chính hắn chọn.”
Hồng tỷ biết gì nói nấy: “Thường lão đầu không bao giờ xuất hiện tại mấy điểm phong nguyệt ở Thiên Nam, Nhưng khi hắn phụ trách khảo sát thị trường, hắn đã đến một quán bar về đêm ở Quảng thành. Có đôi khi không cần quan tâm đến tuổi tác, ánh mắt nam nhân coi trọng nữ nhân không cách nào che giấu được.”
Hồng tỷ trả lời. Hết chương 1892.



Bạn cần đăng nhập để bình luận