Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 508: Người đều có vòng tròn quan hệ của mình

Chương 508: Người đều có vòng tròn quan hệ của mình
“Tô Bình Nam?”
Trong biệt thự Hương Sơn, một giọng nói trầm thấp mang theo sự nghi ngờ: “Gần đây, tập đoàn Cẩm Tú làm không tệ ở Thiên Nam?”
“Vâng.”
Một giọng nói trầm ổn vang lên: “Ta điều tra được tất cả những chuyện mà Mông Thiên Dưỡng đã làm trước khi chết. Nếu không phải Dương gia, vậy người mượn cây đao của Dương gia có khả năng chính là hắn.”
“Chứng cứ đâu?”
Giọng nói trầm thấp kia hỏi.
“Không có, chỉ là suy đoán.”
Giọng nói trầm ổn kia nói tiếp: “Loại trừ tất cả những khả năng không thể xảy ra, đây chính là đáp án chính xác nhất.”
Sau đó, bên trong gian phòng chìm vào im lặng.
“Ngươi đã tìm được Chúc Đại Hanh chưa?”
“Nhật Bất Lạc quốc và Mexico, chỉ có hai nước này là có khả năng.”
“Đi tìm hắn đi.”
“Rõ.”
Đối thoại kết thúc, căn phòng lại trở nên tĩnh mịch hoàn toàn.

Một tháng sau khi sự việc phát sinh.
Lý Phong như cái xác không hồn, luôn giữ im lặng trước mọi cáo buộc.
Tâm hắn đã chết.
Lý Phong không rõ vì sao nữ nhân hắn yêu nhất lại làm như vậy đối với hắn, muốn đưa hắn vào chỗ chết, nhưng chứng cứ quá xác thực khiến hắn không còn chỗ trống để phản kháng.
Đã khóc, đã náo.
Kết quả của màn biểu diễn cuồng loạn khiến cho sự việc trở nên càng thêm hỏng bét. Cho nên Lý Phong hết hy vọng lựa chọn im lặng. Kết quả tuyên án cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.
Trộm tư liệu của công ty, cưỡng hiếp nữ nhân, tội danh thành lập.
Lý Phong bị áp giải khỏi tòa án, sau đó bị một tin tức thu hút ánh mắt.
“Nghị viên Truân Môn, nữ sĩ Chung Uyển đã chính thức đề xuất bản kế hoạch đấu thầu cảng Truân Môn lên Cảng cục, đồng thời tuyên bố chỉ có tư nhân hóa cảng Truân Môn mới có thể huy động nhiệt huyết và trí tuệ của người dân Truân Môn ở mức độ lớn nhất, đặt nền tảng vững chắc cho sự phát triển tốt đẹp của Truân Môn.”
Lý Phong ngây người nhìn Ngô Tuyên Nghi dường như xinh đẹp hơn trong tivi, biểu hiện tự tin lại càng khiến nàng càng thêm diễm lệ, rung động lòng người.
“Hiện tại Truân Môn đang rất tốt, tương lai sẽ còn tốt hơn.”
Ngô Tuyên Nghi chậm rãi phát biểu. Trong mắt Lý Phong, nữ nhân với trang phục công sở tối màu thêu rồng Hạ quốc nhìn thật chói mắt.
Hiểu rồi, hắn đã hiểu tất cả rồi.
Lý Phong vừa nhiệt tình vừa có lý tưởng nhưng không có nghĩa hắn là thằng ngốc.
“A!”
Hắn phát ra tiếng gầm nhẹ của một con sói đói, cả người như tên điên thoát khỏi khống chế của đám cảnh sát đằng sau, mấy bước vọt đến trước màn hình tivi, tiếp theo dùng nắm đấm của mình đấm thật mạnh xuống.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy phía sau tê rần, sau đó rơi vào một vùng tăm tối.
...
Khi Lý Phong mở mắt, trước mắt là một màu trắng như tuyết. Y tá mặc quần áo màu trắng cùng với nhiều dụng cụ y tế khác nhau khiến cho hắn có chút mờ mịt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Ký ức chậm rãi trở lại trong đầu hắn.
“Tỉnh rồi à?”
Một nam nhân mặc áo tù màu nâu cầm đồ lau nhà đứng trước giường của hắn, bình tĩnh hỏi: “Cảm giác của súng gây mê như thế nào?”
“Chẳng ra sao cả.”
Lý Phong lắc đầu. Lúc này, hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào đầu của hắn bị quấn một lớp băng gạc thật dày.
“Khi ngươi ngất đi, đầu đập vào màn hình tivi, nhưng không ảnh hưởng đến não. Ngươi cũng may mắn đấy.”
Nam nhân mặc áo tù nói tiếp: “Ngươi là người đầu tiên của nhà tù Stanley không đến nhà giam trước mà là đến bệnh viện trước.”
Lý Phong thở dài.
“Ngày tháng sau này của ngươi sẽ không dễ chịu đâu. Đám côn đồ trong này xem thường nhất chính là tù nhân cưỡng hiếp.”
Nam nhân mặc áo tù ngồi xuống giường bệnh Lý Phong: “Nhưng ta có thể giúp ngươi.”
“Vì sao?”
Ánh mắt Lý Phong mang theo sự hoài nghi. Bây giờ, hắn một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bắt đầu phòng bị đối với người vô duyên vô cớ đưa ra lời đề nghị giúp đỡ hắn.
“Bởi vì ngươi đã từng làm việc cho Chung Minh Tú, ta cần hiểu rõ một vài thứ.”
Khi nam nhân mặc áo tù nhắc đến ba chữ Chung Minh Tú, ánh mắt tràn ngập hung ác.
Nhìn Lý Phong vẫn đề phòng, nam nhân mặc áo tù nhếch miệng, nói tiếp: “Trước khi đến đây, mọi người luôn gọi ta là Dực Tử. Lúc đó, ta có một huynh đệ rất tốt tên Turbo.”
Lý Phong mờ mịt nhìn nam nhân mặc áo tù đột nhiên kể chuyện xưa, rất thông minh mà giữ im lặng.
“Bây giờ, mọi người đều gọi ta là Tựu ca, mà người anh em tốt của ta được người ta gọi là Tả Thủ.”
Nam nhân mặc áo tù đứng dậy, vỗ vai Lý Phong: “Đã từng là một Tả Thủ ca đánh khắp Truân Môn.”
“Khi Tả Thủ chết, hắn luôn miệng nhắc đến tên của một nữ nhân. Mà nữ nhân đó chính là bà chủ cũ của ngươi, Chung tiên sinh.”
Nói đến đây, Tựu ca nhe răng cười: “Ta chọn đường làm vua (*), bây giờ còn thiếu một năm nữa là có thể ra ngoài. Đến lúc đó, ta sẽ đến gặp vị Chung tiên sinh kia đòi công đạo.”
(*) Đường làm vua: một bước làm vua một bước tử vong. Mạng lớn qua được thì chính là đi đường làm vua.

Thiên Đô.
Biệt thự số 7 khu nhà chính phủ cũ.
Cứ cách một khoảng thời gian, Tô Bình Nam sẽ về nhà ăn cơm với cha mẹ, tâm sự với anh chị em, sau đó một mình ngồi trong thư phòng đến bình minh mới rời đi. Những người ở gần đều biết, một khi ngoài cổng xuất hiện mấy chiếc Mercedes-Benz lao vùn vụt, đồng nghĩa với việc lão nhị Tô gia nổi tiếng như cồn đã về.
Người đều có vòng tròn quan hệ của mình.
Mặc dù khu nhà chính phủ cũ xưa đâu bằng nay, phần lớn người đây ở đều là những người đã lui về tuyến hai nhưng thế lực của bọn hắn vẫn không thể khinh thường. Không nói đến môn sinh bạn cũ, con cái của bọn hắn cũng đã từng bước bộc lộ tài năng ở Thiên Nam.
Một người có quyền nói chuyện hay không chính là nhìn vào mức độ tán đồng của vòng tròn đối với người này. Phần lớn những hạt giống trong khu nhà chính phủ cũ đều là tinh anh của Thiên Nam, được mọi người tán thành, đại diện cho căn cơ Cẩm Tú kiên cố đến khó mà rung chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận