Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1825. Xung đột lợi ích



Chương 1825. Xung đột lợi ích




Lý do Dương Tiểu Dương lựa chọn làm việc cho Mạnh Tịnh Tuyết cũng bởi vì nàng không cần bán sắc đẹp của mình. Nàng không phải không suy đoán bối cảnh của bà chủ xinh đẹp, kết quả khiến nàng không dám tưởng tượng.
Nhưng nếu có quyền lực mà Mạnh tổng không thể từ chối được… nữ hài không dám nghĩ tiếp.
“Ngươi đang đoán mò gì thế?”
Mạnh Tịnh Tuyết trừng mắt nhìn thư ký của mình: “Đó là người gỗ đấy. Ta muốn ngươi dùng dáng vẻ tốt nhất chỉ vì xinh đẹp cũng là một loại phong cảnh, khiến cho tâm trạng của hắn tốt hơn một chút.”
Mạnh Tịnh Tuyết muốn tâm trạng của Tô Bình Nam tốt nhưng tâm trạng của nàng lại không tốt. Bởi vì nửa tiếng trước đó Mạnh phụ đã gọi điện thoại đến.
“Lần này Tô Bình Nam đến Thịnh Kinh, cấp trên có gì đó vô cùng vi diệu đối với phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú. Cho nên ngươi không thể lộ diện quá sớm. Tam thúc của ngươi đang trong giai đoạn quan trọng, tất cả đều phải cẩn thận.”
Giọng điệu của Mạnh phụ chắc như đinh đóng cột: “Ngươi không chỉ cho đại diện một một mình ngươi, mà là nhà họ Mạnh. Vừa lúc Hắc Phi đang có một vụ mua bán quặng sắt, ta đề cử ngươi làm cố vấn.”
Không đợi Mạnh Tịnh Tuyết nói chuyện, Mạnh phụ đã nói tiếp: “Nửa tiếng sau xuất phát. Tiểu Lý sẽ đi đón ngươi.”
Cúp máy.
Biệt danh Thiết Tỏa Hoành Giang cũng không phải chưng cho đẹp. Cách làm việc của ông chủ Mạnh vẫn kín đáo và lão luyện như trước.
Mạnh Tịnh Tuyết uống xong tách café mới thu lại suy nghĩ: “Tất cả mọi người đều biết ngươi là thư ký thân cận bên cạnh ta. Ngươi là đại diện của ta. Huống chi ta biết ngươi là một người có tài.”
Mạnh đại tiểu thư nhìn Dương Tiểu Dương vẫn còn đang mờ mịt, lập tức nở nụ cười tươi như hoa: “Nghe nói ngươi rất giỏi múa ba lê, kinh kịch, giám định mấy tác phẩm nghệ thuật. Đây là lúc thể hiện những ưu điểm đó.”
Dương Tiểu Dương nhìn nụ cười của Mạnh Tịnh Tuyết, đột nhiên hiểu ra mọi thứ.
Thì ra Mạnh tổng không gì làm không được, không người nào xứng với Mạnh tổng trong suy nghĩ của nàng cũng biết thích người khác. Hơn nữa, nhìn biểu hiện và thái độ khẩn trương của Mạnh tổng, không ngạc nhiên chút nào khi Mạnh tổng là người theo đuổi?
“Mạnh tổng, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.”
Dương Tiểu Dương hiếu kỳ hỏi: “Người mà ngươi muốn ta đón là ai vậy?”
“Tô Bình Nam.”
Mạnh Tịnh Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Tô Bình Nam của Cẩm Tú.”

Thiên Nam.
Ông chủ Dương bị Cẩm Tú tìm đến cửa chỉ là chuyện tình cờ. Nguyên nhân không phải chuyện hắn thuê sát thủ giết người mà là chuyện xảy ra với họ hàng xa của hắn.
Họ hàng của hắn tên là Dương Đại Hải, mấy ngày nay ở nhờ nhà hắn, chẳng qua người này có chút thần bí. Hắn nói với Dương Đại Phúc là hắn buôn bán quần áo ở Thiên Đô, nhưng nam nhân đến từ nông thôn này không nói thật.
Hắn đến để kiện, mà đối tượng bị kiện là Cẩm Tú.
Thế cục của Thiên Đô đang rất vi diệu.
Ngòi nổ vẫn là vụ án bắn súng.
Một vụ án lớn như vậy, cấp trên rất coi trọng, làm sao hệ thống cảnh sát lại không phát lực chứ?
Trên thực tế, ở địa vị cao chót vót cũng có nhiều suy nghĩ.
Nhậm Thiết Quân quyết tâm dùng vụ án này để mở ra cục diện và dọn đường cho chủ nhân của mình.
Tổ chuyên án được thành lập, tuyên truyền rầm rộ và điện thoại báo cáo đầy đường. Tóm lại Thiên Đô cũng đang thần hồn nát thần tính.
Vụ án bắn súng còn chưa có tiến triển, nhưng tam giáo cửu lưu đủ mọi thành phần lớn nhỏ đã vào cuộc.
Chi tiết có thể tiết lộ nhiều điều.
Sàn nhảy và sân trượt patin náo nhiệt hàng đêm bây giờ lại vắng vẻ vô cùng. Không ít lưu manh sợ đến mức không dám ló mặt ra. Nhưng tam giáo cửu lưu không phải là mục tiêu của Nhậm Thiết Quân. Tẩy bài từ dưới lên trên mới là suy nghĩ thật sự của tên gia hỏa này.
Dưới hoàn cảnh như vậy, đám người Dương Đại Hải đã giơ cao biểu ngữ trước cổng chính quyền.
Gió thổi báo giông bão sắp đến.

Khi nói đến nông dân cấp thấp, có một vài từ thường được sử dụng.
Thuần phác, thiện lương.
Nhưng trên thế giới này không thể quơ đũa cả nắm được. Nông dân đạo đức giả, gian xảo, tham của người khác cũng không phải số ít.
Dương Đại Hải là một nhân vật như vậy.
Lúc này, hắn đang đứng trước cửa chính quyền cùng với ba bốn nam nhân lấm lem bụi đất, làn da ngăm đen, trên tay giơ cao một tấm biểu ngữ màu đỏ.
Bên trên chỉ có một chữ.
Oan.
Tập đoàn Cẩm Tú dùng sự tàn nhẫn để lập nghiệp, trên thị trường khai thác đá có thể nói là nói một không hai. Nhưng khi tập đoàn Cẩm Tú ngày càng khuếch trương, lợi nhuận khai thác đá giảm xuống, tập đoàn Cẩm Tú đã không còn coi trọng lĩnh vực này nữa.
Đương nhiên còn có một điểm quan trọng nhất, Tô Bình Nam không muốn ăn một mình để người người oán trách. Cho nên, sau khi thị trường được thành lập, thủ đoạn của hắn cũng khoan dung hơn.
Sau khi hình thành thị trường tiêu chuẩn hóa, tập đoàn Cẩm Tú thực sự không chú ý nhiều đến lĩnh vực này nữa.
Tô Bình Nam muốn kiếm tiền, nhưng đừng quên trên đời này còn có một câu nói, người tốt bị người ức hiếp, ngựa tốt bị người cưỡi.
Một số người sẽ không biết ơn vì lòng tốt mà ngươi thể hiện, mà chỉ tăng cường đòi hỏi đối với những gì bọn hắn coi là lợi ích thuộc về mình.
Nhưng Dương Đại Hải không biết, mặc dù biểu hiện của Tô Bình Nam rất khiêm tốn nhưng thực chất bên trong hắn vẫn là Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn.
Sự việc làm loạn ngoài cổng chính quyền rất nhanh được giải quyết.
Thông tin do Dương Đại Hải cung cấp rất chi tiết, các nhân viên có liên quan ngay lập tức hiểu được mâu thuẫn nằm ở đâu, tức là sự bất bình của những người này đến từ đâu.
Xung đột lợi ích. Hết chương 1825.



Bạn cần đăng nhập để bình luận