Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2495. Khó trả nhất là nợ ân tình



Chương 2495. Khó trả nhất là nợ ân tình




“Đúng vậy, còn có thứ gì có thể mang lại hạnh phúc cho bọn hắn hơn hàng của chúng ta? Thậm chí có thể nói là nguy hại...”
Lý Đấu Sâm cười điên cuồng: “Hạnh phúc là vô giá, bọn hắn sống như những con rối, chết sớm một ngày hay chết muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.”
“Chúng ta đang làm một việc thần thánh. Hàng của chúng ta không phải là ma túy, mà là một tác phẩm nghệ thuật duy nhất mà người bình thường có thể cảm nhận được hạnh phúc. Đám người ngu ngốc này không hiểu ta giống như không hiểu được Van Gogh năm đó, bao gồm cả ngươi.”
“Ta cố gắng nâng cao chất lượng của sản phẩm không tiếc giá nào. Nhưng ngươi lại luôn cho rằng ta đang lãng phí tiền bạc!”
Lý Đấu Sâm đưa ngón tay vào vết thương của Lý Đầu Sâm rồi ngoáy mạnh, vết thương vừa đông máu lập tức vỡ ra, máu từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Lý Đầu Sâm đau suýt ngất đi, nhưng hắn vẫn chỉ có thể duy trì thái độ cung kính.
“Van Gogh không muốn giết Gauguin - người mà hắn sùng bái, nên đã tự cắt tai của mình. Ta hy vọng ngươi tôn trọng ta như Van Gogh tôn trọng Gauguin, mà không phải là sợ hãi.”
Lý Đấu Sâm cúi người, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Lý Đầu Sâm: “Đừng nghĩ rằng mình ngụy trang rất tốt, ý nghĩ muốn ta chết đã viết rất rõ trong mắt của ngươi.”
Vỗ vỗ vào khuôn mặt đang sợ hãi của em trai mình, Lý Đấu Sâm cười lớn nói: “Chấp nhận lời xin lỗi của ngươi thì ta sẽ không lấy mạng ngươi.”
“Nhưng ngươi phải giúp ta một việc, gom hết đám tay chân của các kho hàng còn chưa lộ vào một chỗ.”
Giọng điệu của Lý Đấu Sâm như đang miêu tả một vấn đề rất bình thường: “Rồi giết hết bọn chúng.”
Lý Đầu Sâm liều mạng gật đầu.
Cuối cùng hắn cũng hiểu anh trai mình đã hoàn toàn phát điên, sự bình tĩnh thường ngày của hắn chỉ là để ngụy trang.
Nhưng Lý Đầu Sâm lại không vui chút nào. Thậm chí hắn lại càng tuyệt vọng hơn.
Bởi vì hắn nhìn thấy các thành viên chủ chốt khác đang nhìn Lý Đấu Sâm với ánh mắt sùng bái mãnh liệt!
Cửa ải khó qua nhất đối với một kẻ buôn bán ma túy lại là đối mặt với bài kiểm tra nội tâm của mình. Đặc biệt là sau khi chứng kiến cảnh khốn cùng của các con nghiện, không phải ai cũng có thể ngủ yên, cũng như khi bàn tay nhúng đầy máu, không phải kẻ nào cũng có thể cảm thấy an tâm.
Nhưng lý luận này của Lý Đấu Sâm lại có thể cho bọn hắn một cái cớ, một cái cớ để giải thoát!
Bởi vì bản chất của tổ chức Tam Mộc là sự thay đổi từ một tổ chức buôn bán ma túy thành một tổ chức KB đáng sợ và điên rồ.
Kim Môn tàn nhẫn, Tam Mộc điên rồ.
Sau khi cả hai đều đưa ra thái độ sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Ai thắng ai thua... e rằng chỉ có trời mới biết.
...
Kim Môn nổi điên đáng sợ nhường nào? Để tìm kiếm hai người Xa Thái Tích và Trịnh Tiểu Mễ, số người mà bọn hắn điều động lên tới bốn chữ số!
Có thể nhìn ra điều này từ những hán tử mặc vest đen xuất hiện ở cửa các khách sạn giá rẻ, hỏi chuyện những người xung quanh.
Không chỉ khách sạn, mà ngay cả một số trung tâm spa và rạp chiếu phim mà đối phương có khả năng dừng chân cũng có sự xuất hiện của những người này.
Thậm chí tập đoàn Kim Môn còn vận dụng cảnh sát để tìm ra Xa Thái Tích và Trịnh Tiểu Mễ.
Khi Xa Thái Tích dẫn theo Trịnh Tiểu Mễ trốn trong góc nhìn thấy đám cảnh sát cầm ảnh của mình và cô bé tới các tiệm thuốc lớn điều tra, vẻ mặt hắn rất đặc sắc.
"Thế lực mà ngươi động chạm đến còn đáng sợ hơn ta tưởng."
Xa Thái Tích xoa đầu cô bé luôn đi theo mình: "Nếu là người khác thì đã bị bắt từ lâu rồi."
Nam nhân không nói dối.
Kinh nghiệm chạy trốn của hắn cực kỳ phong phú. Suốt ba tiếng đồng hồ, hắn không dẫn theo cô bé tới những nơi đông người, cũng tuyệt đối không xuất hiện ở các con đường lớn có gắn camera.
Thậm chí Xa Thái Tích còn cắt tóc cho Trịnh Tiểu Mễ, bản thân cũng mặc trang phục của người già khiến rất nhiều người thấy hai bọn hắn giống cặp ông nội và cháu trai bỏ lỡ chuyến xe cuối nhưng không nỡ tiêu tiền.
"Đại thúc!"
Trịnh Tiểu Mễ tỏ ra chững chạc và ngoan ngoãn không hợp tuổi: "Ta không mệt, chúng ta tìm công viên hoặc gầm cầu trú tạm cũng được."
"Công viên không được."
Xa Thái Tích trốn trong góc nhìn những kẻ lang thang trong công viên cách đó không xa, lắc đầu chầm chậm: "Nơi ngươi nghĩ tới nhất định bọn hắn cũng nghĩ tới. Ta khẳng định hiện tại ảnh của chúng ta đã nằm trong tay bọn hắn."
"Đừng lo."
Xa Thái Tích an ủi nữ hài: "Đại thúc cũng là có bạn, người bạn từng vào sinh ra tử." Nam nhân chăm chú nhìn mấy hán tử mặc vest đen, lẩm bẩm một mình: "Ta không tin thế lực của tập đoàn Kim Môn lớn đến mức có thể ảnh hưởng đến hệ thống giám sát."
Xa Thái Tích nhìn đôi mắt ngây thơ của Trịnh Tiểu Mễ, nghiêm túc hứa hẹn: "Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây an toàn. Đây là lời hứa của ta."
Trịnh Tiểu Mễ ngây thơ gật đầu.
Nàng có chững chạc đến mấy thì cũng chỉ là một cô bé mười tuổi mà thôi, vì vậy nàng không hiểu ánh mắt kiên quyết của đại thúc nói lên điều gì.

Lý Thái Càn là thanh tra của Viện Giám sát cấp cao Seoul. Ở tuổi ba mươi, hắn từ một thanh tra nhỏ ở khu vực hẻo lánh đã vượt long môn trở thành trưởng phòng Phòng số hai Viện Giám sát. Trong lý lịch huy hoàng của hắn ở Rwanda không thiếu những lần thập tử nhất sinh.
Đây là những dòng miêu tả về những gì Lý Thái Càn đã trải qua ở giai đoạn trước. Còn ở giai đoạn này, một đặc công tên Xa Thái Tích là một nhân vật hắn hay nhắc đến nhất.
"Ta nợ hắn mười cái mạng, ta vĩnh viễn cảm thấy hắn là người bạn có ơn với ta, huống chi ta còn nợ hắn nhiều như vậy."
Hiện tại Lý Thái Càn đã quyền cao chức trọng, mỗi khi nhắc đến Xa Thái Tích, hắn luôn bộc lộ sự xúc động. Mà những lời kể bình thường này cũng thành công đắp nặn hắn thành hình tượng có ơn tất báo, trọng tình trọng nghĩa trong hệ thống giám sát.
Trong giới chính trị, một hình tượng tốt vô cùng quan trọng.
Cũng nhờ vậy mà Lý Thái Càn ngày càng có tiếng nói trong phòng Giám sát số hai.
Trên thế giới này, khó trả nhất là nợ ân tình.
Có nhiều thứ cuối cùng vẫn phải trả lại. Hết chương 2495.



Bạn cần đăng nhập để bình luận