Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 801: Tập đoàn Cẩm Tú có đại sự

Chương 801: Tập đoàn Cẩm Tú có đại sự
"Tại sao à?”
Nhân viên văn phòng cười lạnh: “Thủ tục của các ngươi căn bản không đầy đủ, vốn là vi phạm pháp luật. Điều kiện xin thành lập trường của các ngươi không đáp ứng đầy đủ chút nào, không có chức danh phó giáo sư trở lên, càng không có sự đồng ý của đơn vị cũ, bác bỏ tính hợp lý và hợp pháp của các ngươi.”
"Chúng ta đã sớm bổ sung, nhưng cấp trên vẫn không phê duyệt, chúng ta cũng không có cách nào.”
Lúc này Thành Đông Thanh cũng không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vừa hòa giải vừa thân thiện đem một gói mềm lén đặt ở trên bàn đối phương, không ngừng gật đầu khom lưng nói: “Châm chước cho, châm chước cho, bây giờ không phải là đang ủng hộ trường đại học dân lập sao, ta nhất định sẽ mau chóng bổ sung thủ tục mà.”
Nhân viên văn phòng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi lại. Nhưng khác với trước kia là hắn không để ý tới gói thuốc lá, làm cho Thành Đông Thanh lần thứ ba sửng sốt.
"Chúng ta chuyển phạt thành không, ngươi cứ nói ra một con số, ta tuyệt đối sẽ không trả giá.”
Thành Đông Thanh sử dụng đòn sát thủ cuối cùng, tuyệt chiêu đã dùng qua vô số lần hiệu nghiêm thế mà hôm nay lại thất thủ.
"Cấm! Ngươi nghĩ nơi này là ở đâu?”
Đối phương xoay người bỏ đi, chỉ để lại lời nói lạnh lùng với ba người đứng đó nhìn nhau.

Cùng lúc đó.
"Từ khi nào mà ngươi bắt đầu quan tâm đến giáo dục vậy?”
Mạnh Tịnh Tuyết sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giao tiếp với Tô Bình Nam.
"Ta không quan tâm đến giáo dục mà ta quan tâm đến tiền bạc.”
Tô Bình Nam rất trực tiếp, không chút giấu diếm: “Miếng bánh ngọt này lớn hơn ngươi tưởng tượng.”
"Một ngôi trường rách nát có thu nhập hàng năm cao lắm cũng chỉ dưới một triệu?”
Trong giọng Mạnh Tịnh Tuyết lộ ra kiêu ngạo: “Còn có thể làm được chiến tích gì?”
"Một ngôi trường mà thôi.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nếu như hàng trăm thậm chí hàng ngàn ngôi trường thì sao? Mỗi năm có bao nhiêu sinh viên đại học, con số này không cần phải nói, chưa kể đến tính bền vững của sự nghiệp giáo dục, thị trường này có rất nhiều thứ hay ho để kể đấy.”
"Tại sao không tự mình làm?”
Mạnh Tịnh Tuyết nghi hoặc: “Ta đã kiểm tra và đó chỉ là một đội cơ sở được thành lập bởi một số giáo viên bất mãn, không phải là không thể thay thế."
"Ngươi xem thường tính chuyên nghiệp của bọn hắn quá rồi, ta chắc chắn rằng bọn hắn có thể làm tốt nhất, thời gian sẽ chứng minh tất cả mọi thứ."
"Năng lượng của một người có hạn, chúng ta nên học cách giao việc chuyên nghiệp cho những người chuyên nghiệp.”
"Được rồi. Ta tin ngươi.”
Mạnh Tịnh Tuyết chuyển đề tài: “Lần này ta giúp ngươi, ngươi lấy cái gì cảm ơn ta?
"Tính cho ngươi một phần.”
Tô Bình Nam cười nói: “Mười phần trăm cổ phần, cũng vừa vặn tiếp sức cho ngươi hiện thực hóa giấc mộng của mình ở cả nước.”
"Hợp tác vui vẻ.”

"Vì sao?"
Ba ngày chạy đông chạy tây lại không có một chút thành quả, mắt thấy học sinh sắp hoàn tiền, tổn thất nhân viên cực lớn khiến Thành Đông Thanh già đi rất nhiều.
Ngay cả người vẫn luôn ăn mặc gọn gàng như Vương Dương giờ cũng râu ria lởm chởm, ánh mắt mê mang. Mạnh Hiểu Tuấn vẫn mặc vest thẳng tắp như trước, thái độ lạnh nhạt.
"Nhất định đã xảy ra vấn đề gì, bằng không sẽ không đuổi tận giết tuyệt như vậy, đưa tiền không cần, cải chính không được, thậm chí ngay cả Aoki hứa cấp chứng chỉ đều bị từ chối, vì sao như vậy?”
Thành Đông Thanh cảm thấy trời đang chơi hắn, đã giáng cho hắn một đòn trí mạng khi hắn tự tin nhất.
Mạnh Hiểu Tuấn lên tiếng: "Ta có cách này.”
"Cách gì?”
Thành Đông Thanh giờ khắc này giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Hợp tác.”
Mạnh Hiểu Tuấn đè nén rung động trong lòng, chậm rãi nói ra hai chữ. Mặc dù hắn đã chú ý đầy đủ đến sức mạnh mà Tô tiên sinh thể hiện, nhưng một loạt chuyện này nói cho hắn biết thế nào là sâu không lường được.
Đối phương ở Thiên Nam xa xôi, mà nơi này là Thịnh Kinh. Sức mạnh thể hiện trong chuyện này đã khiến hắn bái phục.
"Hợp tác? Làm thế nào để hợp tác và tìm ai để hợp tác?”
Vương Dương ngẩng đầu nhìn, biểu hiện thái độ khác xa so với lúc đầu không tán thành.
Hắn là người chi nhiều tiền nhất, nếu trường học không còn nữa, hắn không thể chịu đựng được việc trở lại cuộc sống nghèo đói như trước đây.
"Tìm một đối tác đủ mạnh.”
Mạnh Hiểu Tuấn nhỏ giọng lại: "Hắn chịu trách nhiệm giải quyết phiền toái, chúng ta chịu trách nhiệm phát triển lớn mạnh.”
Bầu không khí im lặng.
Thật lâu sau, Thành Đông Thanh lên tiếng: “Nhưng với bộ dạng bây giờ của chúng ta, sức hấp dẫn ở đâu?”
Mạnh Hiểu Tuấn nghe ra ý tán thành của Thành Đông Thanh, nội tâm mừng như điên, lập tức tiếp lời: “Triển vọng của ngành giáo dục và tính không thể thay thế của chúng ta.”
Đây là câu trả lời mà Mạnh Hiểu Tuấn chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
"Ngươi có lựa chọn rồi phải không?”
Vương Dương nhìn Mạnh Hiểu Tuấn: "Ta biết tính cách của ngươi, ngươi chưa bao giờ nói những lời không nắm chắc.”
"Có.”
Mạnh Hiểu Tuấn mỉm cười: “Thiên Nam, tập đoàn Cẩm Tú.”

"Tập đoàn Cẩm Tú có đại sự.”
Ngã tư cách tòa nhà Cẩm Tú trăm mét, cảnh sát trưởng già chịu trách nhiệm chỉ huy giao thông lẩm bẩm nói.
Là một lão nhân đã lăn lộn cả đời ở đây, cái khác không nói, hắn gần như quen thuộc với tất cả các biển số xe đặc quyền ở Thiên Đô.
Từ buổi đổi gác lúc sáng đến bây giờ chỉ ngắn ngủi mười phút mà hắn đã nhìn thấy mấy chiếc xe Mercedes màu đen mang biển số chói mắt chạy vào bãi đỗ xe của toà nhà Cẩm Tú.
Quách Quang Diệu, Trang Tử Cường, Tô Văn Văn... Những lãnh đạo cấp cao ngày thường rất ít khi tụ tập cùng một chỗ, hôm nay lại tập trung tại Thiên Đô.
Hắn rất chắc chắn về suy đoán của mình, bởi vì lão Trương thuộc lòng những biển số xe này. Ví dụ, biển số xe vừa lướt qua là chiếc Mercedes-Benz A11122 màu đen, bên trong chắc chắn là Quách Quang Diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận