Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 974: Ngươi không phải người chơi dao

Chương 974: Ngươi không phải người chơi dao
"Nghe nói Cố Tiểu Bắc ngươi chiếm được nhà ga dựa vào việc cắt một ngón tay của người ta. Vậy thì chúng ta cược một ngón tay là được."
Mộ Dung Thanh Thanh híp mắt nhìn Cố Tiểu Bắc, ánh mắt sắc bén như phóng ra trường đao. Ngay cả một kẻ liều mạng như Cố Tiểu Bắc cũng tự dưng cảm thấy da đầu tê dại.
"Không dám sao?"
Nữ nhân nở nụ cười sâu xa, lộ rõ thái độ khinh thường trần trụi: "Yên tâm đi, nếu ta thua, ta đảm bảo Tô Bình Nam sẽ không truy cứu trách nhiệm."
"Đấu thế nào?"
Cố Tiểu Bắc hoàn toàn bị Mộ Dung Thanh Thanh chọc giận, phớt lờ Lâm Đại Hoa đang liều mạng nháy mắt ở bên cạnh. Điều này khiến cho Lâm Đại Hoa thiếu chút nữa thì tắc thở.
"Lão đại là đồ ngu hay gì?"
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Đại Hoa. Tiểu Hồng Bào bễ nghễ Thiên Nam, số người Cẩm Tú được thêu rồng vàng ba móng trên cổ áo có thể đếm trên đầu ngón tay, một nữ nhân dựa vào đâu?
Dùng gót chân suy nghĩ cũng biết nữ nhân này không đơn giản.
Và cả giọng điệu của đối phương khi gọi Tiểu Hồng Bào khi nãy, rõ ràng là địa vị của nữ nhân này rất cao.
Trong lúc Lâm Đại Hoa bó tay hết cách, Mộ Dung Thanh Thanh hành động.
Nữ nhân nghiêng người, nhường không gian cho Cố Tiểu Bắc thể hiện: "Chơi dao thì không để lại đường lui. Ta thua sẽ để lại mạng cho ngươi."
Mộ Dung Thanh Thanh chọn phong cách và biện pháp giang hồ mà Tô Bình Nam quen thuộc nhất.
"Ngươi thua thì cắt một ngón tay đưa cho ta."
"Được."
Cố Tiểu Bắc vừa nói xong đã lao vọt tới. Trong tiếng hét thất thanh của những người đứng xem, con dao trong tay nam nhân vạch ra một đường vòng cung vẫn đẹp như năm ấy.
...
Tô Bình Nam từng nói một câu với Mộ Dung Thanh Thanh.
Không còn giang hồ nữa rồi.
Khi nói câu này, giọng điệu của nam nhân có ba phần hiu quạnh, bảy phần quyết tuyệt.
Lúc ấy Mộ Dung Thanh Thanh không đồng ý hoàn toàn. Nhưng thời gian đi theo nam nhân càng dài, nàng càng ngày càng đồng ý với câu nói này.
Nhưng có những thứ là bản chất, không thể thay đổi.
Đấu Chiến Thắng Phật của Hải Đông Thanh năm xưa lựa chọn một nữ hài làm người thừa kế, chẳng cần nghĩ cũng biết thiên phú của nàng. Vì vậy Mộ Dung Thanh Thanh lớn lên trong quan niệm cũ từ nhỏ vẫn xem trọng lễ tiết giang hồ đã phủ bụi.
Hôm nay nàng lựa chọn biện pháp này, đây cũng là điểm khác nhau lớn nhất trong phong cách làm việc giữa nàng và những người khác trong tập đoàn Cẩm Tú.
Cho dù là Tô Bình Nam ác hơn cả Mộ Dung Thanh Thanh cũng sẽ xoay người rời đi. Bởi vì hắn tuyệt đối không để lại nhược điểm. Nhưng Cố Tiểu Bắc sẽ thua thảm hại.
Cũng chính vì thế mà nữ nhân thể hiện kỹ năng phi phàm khiến tất cả mọi người cả đời khó quên.
Rất nhiều năm sau, những người có mặt ở đây đều đã ai đi đường nấy, số phận khác nhau.
Có người cả đời trả giá cho sự bồng bột của tuổi trẻ. Cũng có người bước lên một con đường khác, sống dư dả một chút cũng thỏa mãn rồi, sống cuộc đời bình yên tốt đẹp.
Nhưng bọn hắn sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ngày hôm nay.
Không có lý do nào khác, chỉ bởi vì ấn tượng quá sâu sắc.
Vì vậy hơn hai mươi năm sau, Lâm Đại Hoa đã rửa tay gác kiếm, đeo kính gọng vàng, mang phong độ của người trí thức, trở thành ông chủ công ty quảng cáo nhỏ, sau khi uống rượu say kể lại câu chuyện này.
Mỗi lần hắn đều nhận lại ánh mắt không tin của cấp dưới hoặc là các em gái tiếp rượu trong quán bar.
Bấy giờ đã là thời đại internet, các đại sư võ thuật người ngã ngựa đổ, những hotsearch kiểu như Mao Tử Vĩ Trấp, Cách Không Đả Thương gì đó nhiều vô số kể.
Vì vậy bọn hắn có ánh mắt này là chuyện bình thường, nam nhân chỉ thở dài một tiếng: "Không còn giang hồ thì cần gì võ thuật."

Thời gian quay lại hiện tại.
Động tác của nữ nhân nhanh như tia chớp, động tác khoa trương của nam nhân trông cực kỳ vụng về. Trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh, Cố Tiểu Bắc còn không mạnh bằng các huynh đệ bình thường.
Hai bên hết sức căng thẳng.
Không có hình ảnh giằng co, cũng không như máu tanh như trong dự đoán.
Thậm chí mấy người Lâm Đại Hoa bên cạnh cũng chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó nghe thấy nữ nhân thốt ra một câu.
"Ngươi chưa từng luyện tập, là kẻ nghiệp dư."
Không biết tại sao Lâm Đại Hoa lại nghe thấy giọng điệu của nữ nhân được thêu rồng vàng ba móng này không phải lạnh lùng, mà có vẻ điêu tàn.
"Ác độc, không sợ phiền phức, tất nhiên ngươi nhanh hơn người thường. Nhưng ngươi không phải người chơi dao."
Nữ nhân xoay người bước đi rất kiên quyết: "Nhớ là nửa tiếng sau phải tìm được người chúng ta muốn tìm."
Mộ Dung Thanh Thanh xoay người đi ra ngoài, không nhắc lại chuyện đánh cược. Có lẽ trong mắt nàng, đối phương chỉ là một tên côn đồ tép riu mà thôi.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Cố Tiểu Bắc.
Ánh mắt Cố Tiểu Bắc rất kỳ lạ, vừa trống rỗng lại vừa khiếp sợ. Máu đỏ từ phần bụng được tay trái bịt lại thấm ra ngoài.
"Cmn nhanh thật đấy!"
Mọi người xôn xao, từ đầu đến cuối không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, mấy người kinh ngạc như Columbo phát hiện ra châu lục mới.
"Sao có thể chứ?"
"Còn có loại chuyện này ư?"
"Đại ca, ngươi không sao chứ?"
Lời nói và hành động nhốn nháo của mọi người khiến trong phòng loạn hết cả lên, tất cả mọi người giống như con ruồi không đầu.
"Cmn, tất cả im miệng!"
Cố Tiểu Bắc giận dữ quát.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Tìm đi, tìm cho lão tử. Có mấy người Dung thành hợp tác với chúng ta cũng đang xuất hàng, đi tra rõ cho ta."
Nét mặt Cố Tiểu Bắc dữ tợn như lệ quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận