Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2017. Sự tự tin của thiên tài hóa học



Chương 2017. Sự tự tin của thiên tài hóa học




Pằng!
Tiếng súng của A Xai vang lên!
Hắn là một sát thủ, phản ứng rất chính xác! Hắn lùi lại về phía sau, rút súng ra, động tác liền một mạch. Ngay lúc hắn nâng cổ tay, Cảnh Hùng Tử đá thật mạnh trúng cổ tay của hắn.
Sức lực cực lớn khiến phát súng này của A Xai bắn vào phía trên cánh cửa thang máy dày cộm.
Biểu hiện của A Xai cực kỳ khí phách!
Tay phải đau đớn cũng không làm cho hắn vứt bỏ khẩu súng trong tay, thậm chí hắn còn cố gắng bóp cò tiếp!
Nhưng Cảnh Hùng Tử không cho hắn cơ hội này. Nam nhân đô con này thình lình nhào tới.
Cánh tay với sức lực kinh người khiến A Xai còn chưa phản ứng kịp đã bị Cảnh Hùng Tử ghìm chặt tay phải!
Một đẩy một bẻ!
Khẩu súng rơi xuống trong tiếng hét thảm thiết của A Xai. Cảnh Hùng Tử vặn hông, xoay người, khuỷu tay vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, thụi vào huyệt thái dương của đối phương!
Lý Hiểu thét chói tai, nhìn nam nhân có hình xăm trên cổ bị đánh bay lên cao!
Có lẽ trong mắt nàng, quá trình giết chóc đẫm máu này như dài cả thế kỷ. Nhưng trong hiện thực chỉ là mấy chục giây ngắn ngủi mà thôi!
"Suỵt!"
Mộ Dung Thanh Thanh ra dấu im lặng với Lý Hiểu, sau đó mới cười tủm tỉm nhìn Lưu Triệu Hoa đã ngây ra như phỗng.
"Ông chủ Lưu phải không?"
Giọng điệu của nữ nhân rất nhẹ nhàng: "Chi bằng chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện nhé?"

Nghe nữ hài nói xong, mọi người bao gồm cả Kỳ Đồng Ủy đều sắc mặt nặng nề hẳn ra.
Trong mấy chục giây ngắn ngủi, còn là trong không gian nhỏ hẹp như vậy giết những bốn người.
Bất kể là khả năng đánh đấm hay tâm tính đều cho thấy một nam một nữ này là kẻ hung ác hiếm thấy trên giang hồ!
Đối phó với loại người này vô cùng nguy hiểm!
"Sau đó thì sao?"
Kỳ Đồng Ủy tiếp tục hỏi.
Cái nhìn đại cục của nam nhân được thể hiện rõ vào lúc này. Không giống những người khác chấn động bởi thủ pháp giết người bạo lực, hắn để ý tới vấn đề tại sao những thi thể kia lại biến mất.
Bởi vì nhìn từ góc độ của hắn, hai người này dù có hung hãn cay độc đến mấy, nếu đấu solo thì không đáng sợ lắm.
Ngươi có ác đến mấy cũng có thắng được mấy chục mấy trăm cảnh sát được vũ trang đầy đủ không?
Phải biết rằng đây là Hạ quốc đấy.
Trong một quốc gia tập quyền, đối phó với tội phạm giết người bình thường đã có thể điều động một trận chiến lớn với mười mấy chiếc xe và mấy trăm người, huống chi là kẻ hung ác bậc này?
Nhưng thi thể biến mất một cách bí ẩn như vậy chứng tỏ phía sau hai người này nhất định có một tổ chức làm việc cực kỳ kín kẽ và nghiêm ngặt.
Nếu đúng là vậy thì lực sát thương và phá hoại xã hội của hai người này vô cùng khủng khiếp.
"Ta không biết."
Nữ hài đưa ra một đáp án khiến mọi người bất ngờ.
"Lúc đó ta sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy nam nhân kia ra hiệu cho ta nhắm mắt lại, ta không dám mở mắt ra."
Lý Hiểu tiếp tục nói: "Khi ta mở mắt ra thì nhìn thấy hai vị khách kia báo cảnh sát."
Kỳ Đồng Ủy tiếp tục hỏi từ góc độ của nữ hài, nhưng đối phương chỉ lặp đi lặp lại câu nói đó. Điều này khiến hắn hiểu ra có hỏi tiếp cũng vô dụng.
"Đội trưởng Mao, bảo người của ngươi ghi chép xong thì đưa nàng về."
Kỳ Đồng Ủy đã có suy đoán trong lòng.
Cẩm Tú!
Nhất định là người của Cẩm Tú! Hạng người hung ác như vậy chỉ có Tiểu Hồng Bào thâm trầm đáng sợ mới có thể nuôi được, cũng chỉ có cái tên gia hỏa Thiên Nam này mới trấn áp được.
"Ngươi nghĩ kỹ xem còn có gì muốn bổ sung không?"
Kỳ Đồng Ủy hòa nhã nói với nữ hài: "Yên tâm đi, về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai cứ ăn sinh hoạt như bình thường, đừng áp lực quá."
Khi hắn nói xong câu này, nữ hài đột nhiên lên tiếng: "Ta nghe thấy mấy người bọn hắn nói mấy câu không phải tiếng Hạ quốc, mà giống tiếng Thái quốc."
Những người ở đây ai mà chẳng phải là cảnh sát có thâm niên?
Thế nào là cảnh sát có thâm niên?
Giàu kinh nghiệm, giỏi phát hiện chân tướng từ những dấu vết!
Tức thì các cảnh sát dày dặn kinh nghiệm này đồng loạt nảy ra một suy nghĩ trong đầu: "Tổ chức tội phạm nước ngoài?"
Không trách bọn hắn nghĩ như vậy.
Mục đích của những người này rõ ràng là Lưu Triệu Hoa.
Mà Lưu Triệu Hoa là ai?
Trùm buôn ma túy số một Hạ quốc, thậm chí sự tích của hắn được ghi vào kỷ lục Guinness thế giới!
Điều quan trọng nhất là mấy năm nay một phần hàng của Lưu Triệu Hoa đã chảy ra nước ngoài. Nếu nói tên này không có liên quan tới các tổ chức tội phạm nước ngoài thì kẻ ngu cũng không tin.
"Tiểu Đỗ, lát nữa ngươi đưa nữ hài này về nhà nhé!"
Người phụ trách cảnh sát bản địa Phúc thành thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rõ có lời khai này của nữ hài, báo cáo của vụ án này sẽ hoàn toàn là một cấp độ khác!
Về phần thật hay giả có quan trọng không?
Không quan trọng.
Chỉ cần mấy chữ tổ chức tội phạm nước ngoài xuất hiện trong báo cáo, chứng tỏ việc quản lý trị an địa phương không có vấn đề gì, chứng tỏ sự việc xảy ra chỉ là ngẫu nhiên.
Không có thi thể, lại không tạo thành ảnh hưởng xấu. Trên gương mặt Mao Thanh lập tức nở nụ cười.
...
Tất cả những người ở đây đều không ngờ nữ hài nói thật cả đêm, nhưng câu cuối cùng lại là nói dối.
Ngược dòng thời gian trở lại mấy tiếng trước.
"Ông chủ Lưu, chi bằng chúng ta chuyển sang chỗ khác trò chuyện?"
Mộ Dung Thanh Thanh cười tủm tỉm nhìn Lưu Triệu Hoa. Đối phương dùng ánh mắt phức tạp nhìn huynh đệ họ Lưu đã đi theo mình bốn năm năm, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Hắn không quá sợ hãi.
Hắn không biết một nam một nữ này có lai lịch gì, nhưng có thể khẳng định một điều: hai người này tuyệt đối không phải là cảnh sát!
Bởi vì cảnh sát sẽ không giết người như vậy.
Chỉ cần không phải là cảnh sát thì Lưu Triệu Hoa hắn sẽ có đường sống. Đây là sự tự tin của thiên tài hóa học.
Bởi vì hắn biết kỹ thuật mình nắm giữ đáng giá cỡ nào.
Ra ngoài lăn lộn, đánh nhau sống mái là vì cái gì? Còn không phải là vì cầu tài sao? Người giang hồ sẽ không làm khó tiền bạc. Hết chương 2017.



Bạn cần đăng nhập để bình luận