Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1095 - Em gái ta



Chương 1095 - Em gái ta




Chương 1095: Em gái ta
Thời gian quay trở lại trước đó.
Khi Chu Lỵ chuẩn bị dọn hàng, một đám quản lý thị trường đi đến.
“Trước kia chưa từng thấy ngươi, từ nơi khác đến à?”
Người dẫn đầu đẩy chiếc xe đạp được lau đến sáng bóng. Cho dù là ban đêm nhìn nó vẫn cực kỳ mới tinh, trông giống như một khẩu pháo hộp trên thắt lưng của sơn tặc trong một vở kịch mà Chu Lỵ đã xem qua.
Sắc mặt của hắn âm trầm: “Ngươi có giấy phép tạm trú hay không? Có giấy phép bán hàng hay không?”
Chu Lỵ mờ mịt lắc đầu.
“Năm mươi đồng tiền phạt, năm mươi đồng tiền giấy phép, hai mươi đồng phí quản lý gian hàng, tổng cộng một trăm hai mươi đồng, nộp tiền đi.”
Khi môi trên của gã quản lý thị trường chạm môi dưới đã nhẹ nhàng lấy đi tất cả tiền vốn và tiền lãi bán được của Chu Lỵ.
“Tại sao? Các ngươi dựa vào đâu?”
Nữ hài học luật, đây là phản ứng bản năng của nàng.
Mấy lời nói này đối với gã quản lý thị trường mà nói chính là một kiểu chọn lựa trơ tráo. Hắn nhanh chóng đưa ra câu trả lời của mình.
Găng tay bay đầy trời cùng với quầy hàng bị một cước đá bay khiến Chu Lỵ run lẩy bẩy.
Biết càng nhiều lại càng sợ hãi.
Mặc dù Chu Lỵ chưa nhìn thấy nhiều mặt tối của xã hội, nhưng nàng cũng đã học không ít vụ án. Nàng thật sự hiểu được đạo lý bóng ma tồn tại dưới ánh mặt trời. Có thể đối phương không có quyền lực quá lớn nhưng nàng không quen cuộc sống ở đây, cho nên người thua thiệt nhất định là nàng.
Ủy khuất đưa tiền, sau đó ngồi xổm xuống vất vả nhặt lại bao tay, gã quản lý thị trường lại nói.
“Vị trí này là của người khác. Ngươi từ nơi khác đến, ngươi sang chỗ đó đi.”
Đối phương chỉ vào một góc: “Một tháng hai mươi đồng tiền quản lý, nhớ kỹ.”
Nữ hài đến sớm, cho nên vị trí quầy hàng không tệ. Chu Lỵ lập tức hiểu được vì sao các đại tẩu bán hàng xung quanh lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng.
Chợ đêm cũng là một loại giang hồ.
Mọi thứ xoay chuyển vào ngày hôm sau.
Khi Chu Lỵ đang gặm màn thầu, khách hàng lớn hôm qua lại xuất hiện trước mặt nàng.
“Tìm ngươi đúng là khó.”
Thanh niên đeo bao tay của nữ hài, cười nói: “Chất lượng không tệ, đi hơn hai mươi xe, da cũng không có vấn đề. Lấy thêm hai mươi đôi cho ta.”
“Được.”
Chu Lỵ hai ba miếng nuốt xong chiếc màn thầu, tay chân lanh lẹ đóng gói hàng, sau đó đưa cho đối phương.
“Tại sao ngươi không bày hàng ở chỗ hôm qua? Ta đến đó tìm ngươi, kết quả không tìm được. Ngươi thông minh như vậy, tại sao lại không biết chọn chỗ?”
Nữ hài mở to mắt. Nụ cười của thanh niên trong mắt nàng có chút ác liệt nhưng lời nói lại là ý tốt.
“Đó không phải là chỗ của ta.”
Chu Lỵ trả lời.
Nữ hài trưởng thành sớm. Đối với những gì mà nàng gặp được hôm qua sau khi thanh niên rời đi, nàng cũng không nói nửa câu.
“Là Nhục Ngưu nói? Có phải là lý do chó má không cho phép người bên ngoài bán hàng ở vị trí tốt?”
Khi nói những lời này, ánh mắt của thanh niên lóe lên ánh sáng khiến Chu Lỵ cảm thấy có chút dọa người.
Nữ hài im lặng.
“Nhục Ngưu chính là kẻ cho dù có trễ thế nào hắn cũng không bao giờ quên đạp chiếc xe đạp leo núi đã được lau chùi tám lần một ngày của mình.”
Thanh niên xác nhận lại một lần nữa.
“Năm mươi đồng.”
Chu Lỵ cắn môi. Trưởng thành sớm khiến cho nàng hiểu ra đạo lý thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Thanh niên không để ý tới Chu Lỵ. Hắn đứng trong gió, lưng thẳng tắp như cây bạch dương ở quê nữ hài.
“Quê quán của ngươi ở Thành Dương à? Mười lăm đồng tiền vé, lại bán bao tay, hẳn là chỗ đó rồi.”
Người thanh niên tự nói: “Găng tay có thể bán được ở Ô thành, học phí cái gì cũng đủ dùng. Đều là người bên ngoài đến, ta giúp ngươi đi chào hàng.”
Lời nói của thanh niên ẩn chứa sự cường ngạnh không cho phép nghi ngờ. Điều này khiến cho Chu Lỵ về sau nghĩ mãi cũng không rõ tại sao nàng lại mơ mơ màng màng đi theo hắn đến vị trí của ngày hôm qua. Sau đó, nàng nhìn thanh niên châm điếu thuốc đang ngậm trên miệng vào cổ áo gã quản lý thị trường đang đi kiểm tra.
Gã quản lý thị trường quay đầu lại.
Sự tức giận và hung dữ trên mặt nhanh chóng chuyển thành mùa xuân: “Có chuyện gì vậy, Hồng Bào ca?”
Ánh trăng ban đêm rất tốt, Chu Lỵ nhớ rõ nụ cười trên mặt của thanh niên kia.
“Từ bây giờ trở đi, em gái ta sẽ bán ở chỗ này.”
Thanh niên chỉ tay xuống đất: “Đều là của nàng, ngươi chiếu cố giùm.”
Khi nói, hắn không hề để ý đến sắc mặt khó coi của gã quản lý thị trường.
“Được.”
Gã quản lý thị trường bị dọa đến mức không dám dập tàn thuốc vẫn còn đang cháy trên cổ áo, vội vàng dựa theo vị trí mà nam nhân trẻ tuổi đã phác họa sắp xếp lại vị trí cho Chu Lỵ, đồng thời còn âm thầm nhét lại tờ một trăm nhân dân tệ màu xanh nhạt vào bàn tay lạnh cóng tái xanh của nữ hài.
Nhìn ánh mắt cầu khẩn của hắn, nữ hài không nói gì.
“Hôm nào ăn cơm nhé.”
Nam thanh niên phất tay, động tác giống như đuổi ruồi.
Từ lúc chào đời đến nay, lần đầu tiên Chu Lỵ có cảm giác ấm áp. Mặc dù nàng có thể đoán ra thân phận của nam thanh niên thông qua biểu hiện hung ác của hắn, là người mà ngày thường nàng sợ nhất, nhưng không biết vì sao nàng lại không hề ghét bỏ.

Nữ hài bày hàng buôn bán đã được một tháng.
Lần đầu tiên bán hàng giúp nàng kiếm được sáu trăm tiền lời. Biết được tầm quan trọng của tiền, nàng quyết định bán thêm nhiều một chút.
Về sau, nàng mang theo rất nhiều hàng hóa từ quê đến. Sau khi vội vã lê cơ thể mệt mỏi trở lại chợ đêm, Chu Lỵ thở phào một hơi.
Vị trí quầy hàng của nữ hài lúc trước vẫn để trống, xem ra nó vẫn được giữ lại cho nàng.
“Cảm ơn Ngưu ca đã giữ chỗ cho ta.”
Nhìn gã quản lý thị trường chủ động chào hỏi mình, nữ hài vui vẻ kín đáo đưa cho đối phương một bao thuốc Hồng Tháp Sơn Hương.
“Không cần cảm ơn ta.”
Không dưng được một bao thuốc lá ngon, gã quản lý thị trường mỉm cười như tên ngốc: “Ngươi là em gái của Tiểu Hồng Bào, ngươi chưa nói đi, không ai dám đoạt một phần ba mẫu đất của ngươi đâu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận