Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1876. biển máu



Chương 1876. biển máu




“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn lại sợ đến mức này?”
Nhìn thấy nam nhân vẫn còn đang run rẩy, Nhậm Thiết Quân cau mày hỏi.
“Là nhân chứng, chúng ta đang ghi lại khẩu cung.”
Thanh niên phụ trách ghi chép thẩm vấn đứng dậy chào trước khi cung kính trả lời.
“Tại sao lấy khẩu cung thôi mà đã sợ đến mức này?”
Nhậm Thiết Quân có chút không hiểu vì sao Tiền Mậu lại khiếp đảm như thế.
“Khoảng cách quá gần, bị dọa sợ.”
Thanh niên dáng người thẳng tắp đáp
“Những kẻ đó đã giết năm người trước mặt hắn, não của nạn nhân bắn tung tóe khắp quần hắn. Một người bình thường có phản ứng đó là điều bình thường.”
Nhậm Thiết Quân gật đầu, chuyển sang chủ đề khác: “Đã điều tra rõ ràng thân phận của người chết chưa?”
“Có hai người đã được làm rõ danh tính. Một người tên là Đổng Bằng, còn có một người tên là Vi Quốc Hào, tất cả đều là tội phạm bị truy nã ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh đang chạy trốn.”
Có thể thấy năng lực nghiệp vụ của của chàng trai trẻ này rất mạnh. Hắn đã trả lời mọi thứ một cách cực kỳ có trật tự.
Biểu hiện của đối phương khiến cho sắc mặt của Nhậm Thiết Quân dịu đi một chút.
“Vụ án xảy ra trên vỉa hè của đại lộ trung tâm nơi chúng ta vừa cài đặt hệ thống giám sát mới nhất, vì vậy hình ảnh của những kẻ giết người đó sẽ được gửi đến đây trong vòng năm phút.”
Giọng điệu của chàng trai trẻ có sự tự tin đặc trưng ở độ tuổi của hắn: “Chúng ta đã xin triển khai lực lượng cảnh sát ở tất cả các ngã tư ra vào Thiên Đô. Lãnh đạo yên tâm, bọn hắn chạy không thoát đâu.”
“Rất tốt.”
Nhậm Thiết Quân biết tình huống phong tỏa của con đường. Hắn cũng đã ký tên đồng ý. Hắn nghe xong, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt người trẻ tuổi. Thực lực của đối phương dường như có chút không phù hợp với nhiệm vụ ở địa phương. Điều này khiến hắn động tâm.
“Ngươi tên gì?”
Giọng điệu của Nhậm Thiết Quân hòa hoãn xuống: “Ngươi hãy thuật lại chi tiết tình huống mà ngươi nắm giữ cho ta nghe.”
“Vâng.”
Gương mặt thanh niên hiện lên sự kích động, lưng ưỡn thẳng hơn: “Ta tên Tô Trường Thịnh, là đội trưởng đội hình sự đồn cảnh sát phân khu trung tâm. Hiện tại, dựa theo tin tức mà ta có được, đây là một vụ báo thù trong giang hồ.”
“Vì sao ngươi cho rằng là báo thù trong giang hồ?”
Nhậm Thiết Quân hứng thú hỏi.
“Mặc dù danh tính của ba người còn lại chưa được làm rõ, nhưng theo danh tính và lai lịch của nạn nhân Đổng Bằng và Vi Quốc Hào, bọn hắn đã từng nhúng tay vào một vụ án giết người. Bọn hắn đến Thiên Đô cũng không khiêm tốn làm người, ngược lại còn qua lại rất gần với một tên côn đồ là Lý Phong Điền. Đây chính là căn cứ để ta đưa ra phán đoán.”
“Đổng Bằng, Lý Phong Điền?”
Nghe thấy cái tên này, Nhậm Thiết Quân quay lại nhìn Lý Kiến Tân.
Lý Kiến Tân lập tức ghé sát tai nam nhân, nhỏ giọng nói: “Đổng Bằng này hẳn là Đại Bằng đã đập phá quán bar ZT, một trong những đàn em của Lý Phong Điền, ngày thường làm người làm việc đều rất tàn nhẫn.”
Nhậm Thiết Quân nheo mắt.
Sự tình càng ngày càng thú vị, hắn lấy ra một điếu đưa cho người thanh niên đang kinh ngạc: “Nói tiếp đi.”

Hiện tại, đầu óc của Tiền Mậu giống như một đống bột nhão.
Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy một người bị súng bắn chết, nhưng lúc đó khoảng cách quá xa, hơn nữa hắn không nhìn thấy cụ thể tình huống của người chết. Cho nên, hắn đã lấy sự việc này làm chuyện để khoe khoang.
Nhưng lần này thì khác.
Đối mặt với sự sống biến mất ở khoảng cách gần, sau đó máu và óc văng ra khiến cho hắn chấn động và sợ hãi không cách nào nói rõ.
Thời gian quay trở lại nửa tiếng trước đó.
Con đường trung tâm luôn nhộn nhịp.
Chiếc loa đặt ở góc cửa hàng phát phần trình diễn của hai ca sĩ mà hắn rất thích. Người qua đường đi lại và ánh nắng mặt trời ấm áp khiến tâm trạng của Tiền Mậu không tệ.
Mới mười phút trước, hắn đã tiêu một đồng mua một thẻ may mắn. (một loại xổ số địa phương do Thiên Nam phát hành, hơi giống xổ số cào)
Kết quả rất tốt, lần đầu tiên hắn thắng được năm mươi tệ.
Đầu tiên, hắn mua một gói thuốc lá đắt tiền, một ít bánh ngọt mà con trai thích ăn. Tiền Mậu đang vui vẻ không bắt xe buýt mà nhàn nhã đi bộ về nhà.
Một chiếc xe tải màu trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn. Tiếng rít của phanh khiến Tiền Mậu giật cả mình.
Ngay khi hắn đang định chửi rủa vài câu, cửa xe đột nhiên mở ra, sau đó có mấy hán tử bị trói tay chân ném xuống.
Thậm chí có người vì giãy giụa mà ngã xuống chân hắn. Cảnh tượng quỷ dị trước mắt khiến hắn thức thời ngậm miệng lại.
Ngay lúc đầu óc của hắn đang mông lung, lại có thêm vài người nhảy ra khỏi xe, tất cả đều để tóc húi cua, toát lên vẻ hoang dã khiến hắn rùng mình.
Lập tức, con ngươi của Tiền Mậu co lại thành cây kim.
Bởi vì mấy hán tử nhảy xuống phía sau đều cầm trên tay một khẩu súng ngắn đen bóng.
Không một câu nói nhảm.
Một tên thấp nhất bóp cò vào bắn đầu những tên đã ngã xuống.
Pằng pằng pằng.
Tiếng súng đinh tai nhức óc biến người qua đường thành nai chạy trên đồng cỏ. Bắp chân của Tiền Mậu phát run, bởi vì đang có một hán tử bị trói nằm dưới chân của hắn.
Chưa kịp thét lên.
Nam nhân thấp bé đi vòng quanh Tiền Mậu như một cuộc dạo chơi nhàn nhã, thậm chí còn cười toe toét với hắn trước khi tiếp tục bóp cò.
Pằng.
Não và máu của nam nhân dưới chân hắn bắn tung tóe. Máu đã tô điểm con đường thành một biển máu.
Tốc độ chiếc xe rời đi thật đáng kinh ngạc, toàn bộ sự việc chỉ mất vài chục giây từ đầu đến cuối. Hết chương 1876.



Bạn cần đăng nhập để bình luận