Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1704. Thủ đoạn khống chế



Chương 1704. Thủ đoạn khống chế




Dưới ánh nắng mặt trời, đám người Vương Lực đi rất nhanh. Tay cầm dao bởi vì dùng quá sức mà lộ ra gân xanh.
“Đối phương chỉ có một người, tất cả mọi người phải nghe theo lời ta. Ta cam đoan chúng ta có thể thuận lợi làm tốt chuyện này.”
Bởi vì là người đầu tiên đứng dậy, cộng thêm Vương Lực cao lớn, dáng người vô cùng tốt, cho nên hắn tự nhiên trở thành đầu lĩnh của những thiếu niên còn lại.
“Lực ca, chúng ta phải làm như thế nào?”
Sắc mặt của bốn mắt trắng bệch vì căng thẳng. Lá gan của hắn nhỏ nhất, lúc đó hắn cũng không biết quỷ thần xui khiến như thế nào mà bước ra ngoài. Bây giờ hắn đang sợ gần chết.
“Ta muốn mọi người đi ra ngoài.”
Vương Lực cũng vì căng thẳng mà giọng nói hơi run: “Mấy chuyện chém nhau như thế này, chúng ta đều biết ngõ hẹp gặp nhau người nào gan người đó thắng. Các ngươi cũng thấy kết cục của tên phế vật kia rồi, chúng ta không được lựa chọn.”
Đám thiếu niên gật đầu thật mạnh.
Đoạn đường này không quá xa. Rất nhanh mọi người đã đến trước cửa nhà kho. Vương Lực hít sâu một hơi, sau đó bước về phía cánh cửa cũ nát không chịu nổi.
Ầm.
Bụi đất tung bay. Cánh cửa lâu ngày không được sửa chữa lập tức văng ra. Đám thiếu niên biểu hiện dữ tợn gào thét xông vào.
Qua cánh cửa này, cuộc sống của bọn hắn đã khác.

“Để lại bằng chứng và xử lý hiện trường.”
Hung Nhân Kiệt không để ý động tĩnh trong kho. Hắn là kẻ lão làng trong giang hồ, tất nhiên có phán đoán của mình.
Có thể nói trong khoảnh khắc đám thiếu niên có gan xông vào nhà kho, kết quả đã định.
Một người là kẻ đào tẩu đang lẩn trốn, kiệt quệ về thể chất lẫn tinh thần gần như gục ngã. Năm người còn lại là thiếu niên bừng bừng sức sống, đầu óc thông minh.
Cán cân thắng thua đã nghiêng, quan trọng nhất là mục đích của Hòa Ký không phải giết người mà là nhập đội.
Giết chóc có thể thay đổi khí chất của con người.
Khi đám thiếu niên với ánh mắt vô hồn đi ra khỏi nhà kho, mặc dù trông rất chật vật nhưng bọn hắn đã bớt đi mấy phần non nớt, nhiều thêm mấy phần mạnh mẽ.
“Bỏ dao vào trong.”
Thái độ của Hung Nhân Kiệt không còn lạnh lùng như trước. Hắn ra hiệu cho đám thiếu niên bỏ hung khí vào trong túi, sau đó đích thân mở cửa xe cho bọn hắn.
“Hoan nghênh các ngươi thật sự gia nhập Hòa Ký.”
Nếu hỏi những đứa trẻ non nớt này ước mơ của chúng là gì, ít nhất tám trong số mười người sẽ trả lời như thế này.
“Có địa bàn của mình ở Du Tiêm Vượng.”
Du Ma Địa, Tiêm Sa Chủy, Vượng Giác.
Ba nơi này được giới tam giáo cửu lưu Cảng thành công nhận là nơi anh hùng, nơi phong vân.
Có thể bén rễ ở đây và tạo dựng được tên tuổi cho mình mới thực sự được người khác giơ ngón tay cái khen ngợi.
“Đủ oai.”
Du Tiêm Vương có quán bar cao cấp nhất, xa hoa nhất Cảng thành.
Đồng thời còn có những tiếp viên đẹp nhất. Có thể nói, khu vực này đã thể hiện bốn chữ “xa hoa trụy lạc” đến cực hạn.
Đám thiếu niên Vương Lực đã từng có giấc mơ, đó là có một ngày bọn hắn có thể được vào nơi này uống loại rượu ngon nhất, trái ôm phải ấp nữ nhân đẹp nhất, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Cho dù bọn hắn tuổi trẻ cuồng vọng, nhưng bọn hắn cho rằng muốn đạt được giấc mơ đó rất có thể sẽ là mười năm sau, thậm chí còn lâu hơn.
Hôm nay, rốt cuộc bọn hắn đã có cơ hội bước vào nơi này.
Đế Vương Hội.
Đây là tên của một quán bar. Khi Hung Nhân Kiệt bước đến, một đám lưu manh cười hì hì bước lên tiếp đón.
“Phi Cơ ca đã đến chưa?”
Hung Nhân Kiệt đã quen với việc được đám người này lấy lòng. Hắn khoát tay, lên tiếng hỏi.
“Đã đến rồi, hắn đang ở trong phòng bao.”
Đàn em phụ trách công coi bãi giữ xe nở nụ cười xán lạn: “Hôm nay lão đại bao hết ba mươi mỹ nữ, phí trả rất cao. Kiệt ca, lão đại muốn chiêu đãi đại gia từ nơi khác đến à?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Hung Nhân Kiệt trừng mắt nhìn đối phương, giọng điệu chân thành: “Cái tên khốn kiếp ngươi, nếu ngươi còn không bỏ cái tật này, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi chết ở đây.”
Người kia lập tức căng thẳng, vội khom người: “Ta hiểu rồi, ta sẽ sửa đổi.”
“Ngươi thông minh lắm, tiểu tử.”
Hung Nhân Kiệt để đám thiếu niên đi vào trước, sau đó vỗ vai đối phương: “Chuyện ngày hôm nay cứ để nó trôi qua.”
Đám người Vương Lực sợ ngây người.
Ánh đèn ấm áp và rực rỡ, những người đẹp ăn mặc hở hang, không khí nồng nặc mùi rượu và nước hoa.
Dân thượng lưu trong bộ đồ vest, đám tiếp viên trong bộ đồ dạ hội tay cầm ly rượu vang cười tươi như hoa. Mọi thứ quá mới lạ, khiến cho đám lưu manh luôn ở dưới đáy này cảm thấy mình thấp kém, đồng thời không khỏi có khát khao về địa vị và tiền bạc.
Bước đầu tiên, đánh tan phòng tuyến tâm lý của những người này, sau đó nhập đội.
Bước thứ hai, khiến cho bọn hắn hiểu được thế nào là tài phú, bọn hắn sẽ có được những gì.
Bạo lực, sợ hãi, tiền tài, mỹ nữ.
Những thứ này như mạng nhện dày đặc bao phủ trong lòng đám thiếu niên. Đây là thủ đoạn song song Tô Bình Nam dùng để khống chế bọn hắn.
Chỉ cần ngươi có dục vọng, ngươi sẽ biết sợ. Như vậy, ngươi sẽ từ từ bị hãm sâu bên trong.

Vương Lực vĩnh viễn nhớ kỹ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phi Cơ.
Bên trong một phòng bao xa hoa lộng lẫy, một nam nhân với mái tóc dựng đứng như kim thép, mặt không chút biểu cảm ngồi ở ghế chính, trên ngón tay kẹp điếu xì gà to đang cháy, làn khói xanh uốn lượn khiến hắn tràn đầy khí thế.
Nhưng lão đại dường như không hung dữ hay mạnh mẽ như những lời đồn đại, thay vào đó là sự trầm ổn quá mức.
Đám thiếu niên luống cuống khom người: “Phi Cơ ca.”
“Có thể vào cửa, chứng tỏ ngươi có tư cách gọi ta một tiếng Phi Cơ ca.”
Ánh mắt sắc bén của Phi Cơ đang ngồi thẳng đảo qua mặt từng thiếu niên.
“Các ngươi làm không tệ, ta muốn chúc mừng các ngươi đã nắm bắt được cơ hội đầu tiên.” Hết chương 1704.



Bạn cần đăng nhập để bình luận