Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 171: Giương cung bạt kiếm

Chương 171: Giương cung bạt kiếm
Cố Thanh Vân thở dài nặng nề: "Mông ca, ngươi quyết định rồi sao?"
Mông Thiên Dưỡng lắc đầu: "Đây là lần đầu tiên ta không thể nhìn thấu một người, cho nên phải thông qua ngươi gặp hắn một lần."
Cố Thanh Vân cười gượng. Mình trốn trốn tránh tránh, cuối cùng vẫn bị kéo vào.
Thấy hắn cười gượng, Chúc Đại Hanh cười híp mắt nói: "Đừng mặt nhăn mày nhó như thế. Yên tâm đi, lợi ích không thiếu phần ngươi đâu."
Cố Thanh Vân cố cứu vãn lần cuối: "Hiện giờ Cẩm Tú là đại hộ nộp thuế nhiều nhất Thiên Nam, ta thấy vẫn nên hòa khí sinh tài thì hơn."
Mông Thiên Dưỡng bình tĩnh nở nụ cười: "Không nghiêm trọng như ngươi tưởng đâu, chỉ gặp mặt mà thôi. Nhỡ đâu mọi người có thể bàn bạc thì sao?"
Thấy Cố Thanh Vân vẫn im lặng, Chúc Đại Hanh thong thả đặt tay lên vai hắn, ánh mắt nham hiểm: "Chúng ta sẽ không đánh rắn động cỏ, chỉ gặp mặt mà thôi. Ngươi nói xem có đúng không anh bạn?"
Chúc Đại Hanh nhấn giọng ở hai chữ "anh bạn".
"Được, ta sẽ gọi điện cho hắn."
Cuối cùng Cố Thanh Vân gật đầu.
Hội sở Hải Thiên.
Ba chiếc Mercedes-Benz màu đen nối đuôi nhau đi vào.
Cố Thanh Vân đứng dậy: "Tô Bình Nam đến rồi, ta ra nghênh đón."
Mông Thiên Dưỡng đánh mắt với Chúc Đại Hanh, Chúc Đại Hanh mỉm cười lên tiếng: "Ta đi gặp vị nhân tài mới nổi này với ngươi."
Hai hàng lông mày của Cố Thanh Vân nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra: "Muốn đi thì cùng đi."
Tô Bình Nam xuống xe, Lục Viễn gật đầu ý bảo không có vấn đề gì.
"Tô tổng ghé thăm đúng là vinh hạnh."
Cố Thanh Vân tươi cười, vừa chỉ vào Chúc Đại Hanh vừa giới thiệu: "Vị huynh đệ này là Chúc Đại Hanh ở Thịnh Kinh."
Chúc Đại Hanh cười sang sảng, hoàn toàn không có vẻ âm trầm như hồi nãy.
"Các vị đi đường vất vả rồi. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"
Tô Bình Nam cũng mỉm cười đáp lời: "Không dám nhận! Gặp nhau nói vất vả nhất định là giang hồ, xem ra khí tức giang hồ trên người Chúc tiên sinh rất đậm.”
Tô Bình Nam nói xong thì hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn thấy Cố Thanh Vân nhân lúc Chúc Đại Hanh không để ý, cẩn thận làm khẩu hình miệng.
Nét mặt Tô Bình Nam không thay đổi, chỉ nắm tay phải đặt bên miệng, hắng giọng vài tiếng.
Hai người Lục Viễn và Đỗ Cửu lập tức nghiêm túc ra mặt. Đây là ám hiệu giữa Tô Bình Nam và hai người họ, ý là phải cẩn thận.
Khi Tô Bình Nam trông thấy Mông Thiên Dưỡng tươi cười chào đón trong phòng trà, lại lại liên tưởng tới khẩu hình miệng của Cố Thanh Vân, hắn lập tức hiểu ra hôm nay không phải bữa tiệc tốt lành gì.
Tô Bình Nam đã nhận ra Mông Thiên Dưỡng! Kiếp trước hắn từng gặp Mông Thiên Dưỡng, có điều hai người chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
Điều đó không có nghĩa là Tô Bình Nam không hiểu rõ người này. Trái lại, Tô Bình Nam quá hiểu Mông Thiên Dưỡng.
Ở thời không kia, Tô Bình Nam nghèo rớt mùng tơi, suýt chút nữa đã bí quá hoá liều vì khoản lợi tức chợ đen cao ngất ngưởng của Mông Thiên Dưỡng, còn cố ý thu thập không ít tư liệu về đối phương. Kết quả là hắn còn chưa kịp ra tay, Mông Thiên Dưỡng bỗng nhiên xảy ra chuyện, bị ép đi tha hương, bấy giờ hắn mới từ bỏ.
Lúc đó sự việc nổi đình nổi đám, thế nên Tô Bình Nam biết tường tận vì sao lại xảy ra chuyện, kẻ đứng sau là ai, có những kẻ thù nào, có những vụ kinh doanh trái pháp luật nào.
Tô Bình Nam không ngờ hôm nay mình lại gặp Mông Thiên Dưỡng ở đây, như vậy mục tiêu hiện tại của tên này là hắn sao?
Mông Thiên Dưỡng là nhân vật sừng sỏ phái Đông Phục trên thị trường tài chính của Hạ quốc trong lương lai. Năm sau danh tiếng của phái Đông Phục chính thức tăng vọt, Mông Thiên Dưỡng liên thủ với ba ông trùm khét tiếng sau này, đại chiến với Tăng Kim Sinh có biệt danh "giáo phụ giới tài chính".
Sau sự kiện 327, Tăng Kim Sinh thất thế ngồi tù, chứng khoán Vạn Quốc của hắn lỗ gần sáu mươi triệu, không vực dậy nổi. Phái Đông Phục thừa cơ nổi dậy, Mông Thiên Dưỡng như cá gặp nước trên thị trường tài chính. Mông Thiên Dưỡng không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc, nhanh chóng đưa phái Đông Phục do hắn lãnh đạo trở thành một con cá mập khổng lồ trong thị trường tài chính.
Kiếp trước Mông Thiên Dưỡng rơi đài là do cuộc chiến tranh đoạt cấp bậc trăm tỉ trên thị trường tài chính. Phái Đông Phục bắt tay với phái Hưng Vương được tôn vinh là thương hiệu số một Hạ quốc, đối đầu với phái Hạ Thực thần bí nhất Hạ quốc.
Hai bên giở mọi thủ đoạn, đến khi đối phương dừng công kích, huynh đệ Cao gia thuộc phái Hưng Long vào tù, Mông Thiên Dưỡng bị ép chạy trốn ra nước ngoài, trận đại chiến rầm rộ này mới lẳng lặng kết thúc.
Lúc này, kẻ ăn thịt người không nhả xương Mông Thiên Dưỡng đang tươi cười nói chuyện với Tô Bình Nam, không để lộ dáng vẻ hung ác.
Tô Bình Nam trưng ra vẻ mặt vô cảm, hắn cố gắng đến giờ cũng chỉ vì không muốn làm con rối của bất kỳ nhân vật tai to mặt lớn nào. Một kẻ trắng tay mà cũng dám có ý đồ với mình, Mông Thiên Dưỡng là cái thá gì!
Mấy người cười ha hả trò chuyện xã giao xong, Tô Bình Nam lên tiếng: "Xem ra ba vị tìm ta có việc, đừng ngại nói thẳng ra."
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt. Cố Thanh Vân đứng ngồi không yên, hắn biết Mông Thiên Dưỡng độc ác cỡ nào, cũng biết Tô Bình Nam tàn nhẫn ra sao. Một kẻ ăn thịt người không nhả xương, một kẻ hở ra là muốn lấy mạng người; một kẻ độc ác, một kẻ tàn nhẫn, không có ai là người lương thiện. Hắn không dám đắc tội với bên nào, cũng không đắc tội nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận