Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 936: Điều Phức

Chương 936: Điều Phức
Thôi Ký Hiền gọi giúp đỡ.
Nhìn cảnh tượng đánh nhau, Liễu Truyền Mẫn quay sang nhìn người đi chung với mình.
Đối phương vẫn khoanh tay xem náo nhiệt, không hề có ý định ra tay, Liễu Truyền Mẫn chỉ có thể thở dài, thuận tay cầm một chai rượu trên bàn.
“Này.”
Liễu Truyền Mẫn vỗ vai trưởng phòng Triệu đang ngồi trên người Thôi Ký Hiền. Trong nháy mắt trưởng phòng Triệu quay sang, một tiếng động vang lên.
Choang.
Nương theo tiếng vang lanh lảnh, chai rượu bể nát trên đầu trưởng phòng Triệu. Máu màu đỏ sậm từ trán hắn chảy xuống, cả người cũng mềm nhũn.
“Mẹ kiếp.”
Liễu Truyền Mẫn giống như không có việc gì, thuận tiện lau thứ chất lỏng dính trên tay vào áo của một người đang xem náo nhiệt bên cạnh, rồi quay sang nhìn Thôi Ký Hiền: “Đánh người thì phải hung ác. Đại ca, ngươi cho rằng đây là nhà trẻ sao?”
Mặt Thôi Ký Hiền đầy vết cào, nhìn qua chật vật vô cùng. Hắn xoay người bò lên, cũng không để ý đến sự mỉa mai trong giọng nói của Liễu Truyền Mẫn, liều mạng giẫm lên người trưởng phòng Triệu đang nằm trên mặt đất.
Đúng, chính là giẫm.
Nhìn qua có vẻ dọa người, thật ra lại chẳng hề gây tổn thương được người khác, khiến cho hai đả tử đi theo phải há hốc mồm.
“Quản lý Thôi, có cần chúng ta làm hay không?”
Đả tử còn lại thật sự không nhìn nổi động tác vụng về của cấp trên. Vừa rồi mấy nhân viên bảo kê quán bar cũng đã đến nhưng bị hắn bức lui. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt của bọn họ nhìn Thôi Ký Hiền, hắn cảm thấy mất mặt vô cùng, vội vàng khom người hỏi Thôi Ký Hiền một câu.
Hàn Quốc là một xã hội cấp bậc sâm nghiêm. Mặc dù trong lòng bọn họ rất khinh thường nam nhân bụng bia kia, nhưng thân phận quản lý của đối phương khiến hai người không dám thất lễ.
“Không cần.”
Thôi Ký Hiền thở hổn hển trả lời. Vừa rồi hắn bị cào đau, sợ mình ăn thiệt nên mới rống lên. Kết quả, mức độ ra tay tàn nhẫn của thuộc hạ đã dọa hắn sợ. Chai rượu Whisky dày như thế còn bị bể nát, tâm tính của người kia hung ác đến cỡ nào. Hắn sợ hai người sẽ đánh chết cái người đã từng là cấp trên của mình.
Dù sao cũng chỉ là chán ghét, còn chưa đến mức phải lấy mạng người ta.
“Các ngươi đang làm gì vậy? Mau kéo ra đi.”
Bà chủ quán bar nhìn đám nhân viên bảo kê đang trốn đằng sau những người vây xem. Ngày thường đám người này hung thần ác sát, tại sao hôm nay không dám ho he một tiếng như thế?
“Á Trung tỷ.”
Một nhân viên bảo kê đáp: “Người của tập đoàn Kim Môn làm việc, chúng ta chỉ có thể nhìn.”
“Tập đoàn Kim Môn?”
Nhìn nhân viên bảo kê trong quán, Ngô Á Trung lập tức im lặng. Một lát sau, nàng do dự hỏi: “Ta nhắc đến tên Hổ ca có tác dụng không? Nếu cứ đánh mãi như vậy sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Nữ nhân không hiểu thế cục, chỉ thấy Thôi Ký Hiền giống như tên điên, cho rằng không thể kéo dài như vậy mãi. Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là bảo kê chính của quán rượu, Kim Tại Hổ.
“Đừng gây chuyện. Ngươi gọi Hổ ca ra mặt sẽ gây phiền phức lớn đấy.”
Nhân viên bảo kê lắc đầu, chỉ vào cổ áo của người kia: “Có nhìn thấy biểu tượng kia không? Bọn hắn không phải người bình thường của tập đoàn Kim Môn. Hổ ca không nói được đâu.”
Đinh Thanh đã bắt đầu dựa theo phân phó của Tô Bình Nam, từng bước Cẩm Tú hóa tập đoàn Kim Môn. Biểu tượng chính là một trong số đó. Hiện tại rất nhiều người đều hiểu ý nghĩa của biểu tượng.
Chai rượu đã đập vỡ hết dũng khí của trưởng phòng Triệu. Sau khi hắn cuộn người chịu đau đớn mười mấy phút, Thôi Ký Hiền mệt mỏi rốt cuộc cũng ngừng động tác.
“Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi. Sau này nhìn thấy ta phải dùng kính ngữ, phải biết khách sáo, hiểu chưa?”
Không đợi trưởng phòng Triệu trả lời, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời Thôi Ký Hiền.
“Tại sao lại bỏ qua cho hắn?”
Cánh cửa quán bar được đẩy ra. Lý Tử Thành lẫn trong một đám nam nhân mặc đồ đen chen chúc, nghiêm túc nhìn thoáng qua Thôi Ký Hiền, sau đó nắm tóc trưởng phòng Triệu kéo lên.
“Quản lý Thôi, ngươi nhìn ánh mắt này đi. Bên trong ánh mắt đó chỉ toàn là thù hận. Nếu đã làm thì nhất định phải làm cho hắn sợ.”
“Giám đốc Lý.”
Nhân viên của tập đoàn Kim Môn có mặt đều khom người. Thôi Ký Hiền bị cái nhìn chằm chằm của Lý Tử Thành dọa sợ, sau lưng ớn lạnh, bất chợt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống đất.
“Đánh hắn.”
Lý Tử Thành vẫn thái độ lạnh lùng, chỉ vào bà chủ vỗ tay một cái.
“Mang giúp ta vài chai bia.”
Sáu chai bia được khui ra. Lý Tử Thành chỉ vào Thôi Ký Hiền đang do dự, cười lạnh: “Uống đi, sau đó nện vào đầu hắn, để hắn nhìn thấy ngươi là sợ.”
“Không cần phải như vậy đâu.”
Giọng điệu Thôi Ký Hiền có chút run rẩy.
“Cần chứ, việc gì cũng phải nói quy củ. Ngươi không đánh hắn sợ, hắn sẽ hận ngươi.”
“Nhớ kỹ, quy củ là quan trọng nhất."
Giọng điệu của Lý Tử Thành tràn đầy ý vị thâm trường: “Ngươi nói có đúng hay không, quản lý Thôi?”

Cùng một thời gian.
Đại học ngoại ngữ Thiên Đô.
Điền Phức được chủ nhiệm nhiệm khoa gọi ra khỏi ký túc xá, lúc này nàng căng thẳng nhìn nhìn chủ nhiệm khoa ngày thường luôn nghiêm túc đang ngẩn người.
“Muộn như vậy rồi, có chuyện gì không chủ nhiệm Lưu?”
Giọng điệu nữ hài có chút thấp thỏm. Nếu không phải thân phận của chủ nhiệm khoa khiến cho nàng yên tâm, nàng chắc chắn sẽ quay đầu đi ngay.
Thứ nhất, Điều Phức là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, là mỹ nhân có tiếng trong trường đại học ngoại ngữ nổi tiếng nhiều người đẹp này.
Nhưng điểm thu hút người khác nhất không phải là làn da trắng nõn như ngọc của nàng, cũng không phải ngũ quan tinh xảo mà là khi nàng cười.
Nụ cười của Điền Phức tràn đầy sự cuốn hút, không hề có chút làm ra vẻ nào. Sự thẳng thắn và vui vẻ phát ra từ nội tâm khiến cho tất cả mọi người như tắm trong gió xuân.
Rất nhiều sinh viên của học viện chỉ có một đánh giá về nàng, cực kỳ trong sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận