Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 276: Nhìn đủ chưa?

Chương 276: Nhìn đủ chưa?
"Quang cảnh ở đây rất tuyệt."
Mạnh Tịnh Tuyết bước đến bên Tô Bình Nam với gương mặt trong sáng và cùng hắn đứng sóng vai.
"Không sợ nguy hiểm à?"
Tô Bình Nam cười hỏi, trong mắt tràn đầy khen ngợi.
"Trên thế giới có rất nhiều chuyện không phải chỉ có nam nhân mới có thể làm được."
Mạnh Tịnh Tuyết sắc mặt bình tĩnh, vừa nhìn ra mặt biển vừa nói.
Tô Bình Nam có chút tò mò rốt cuộc Mạnh gia đã nuôi dạy con gái như thế nào, một người thì dịu dàng lương thiện, có chút ngây thơ, một người thì mạnh mẽ lạnh lùng giống như cái máy.
Tô Bình Nam xoay người quét qua mặt đám người Đỗ Cửu, Lục Viễn và Tiểu Trang, tất cả đều bình tĩnh. Tay phải đưa lên cao đột ngột vung xuống.
Cánh cổng sắt lớn chậm rãi dâng lên, nước biển tràn vào dữ dội, tiếng nước lớn như sấm rền. Sóng cuộn trào như hàng ngàn con chiến mã màu trắng, điên cuồng lao về phía đập chắn sóng, khí thế mạnh mẽ kinh người.
Một tiếng nổ lớn "ầm" vang dội, ngoại trừ Tô Bình Nam, tất cả mọi người đều bị tiếng động lớn kinh thiên động địa này làm cho chấn động.
Mạnh Tịnh Tuyết cũng sợ hãi lùi lại nửa bước bằng chân trái, sau đó nàng lập tức nghiến răng và đột ngột rút lại bước chân của mình.
Khóe mắt Mạnh Tịnh Tuyết quét qua ánh nhìn của Tô Bình Nam, phát hiện Tô Bình Nam lúc này vẫn đang đứng thẳng người, nhìn về phía những ngọn sóng với ánh mắt hung tợn cùng một chút khinh thường. Ngày hôm qua gặp mặt là lúc tao nhã lịch thiệp, hôm nay đã biến thành người kiệt ngạo và hung hãn.
Mạnh Tịnh Tuyết hiểu rõ Tô Bình Nam lúc này là Tô Bình Nam thật. Vẻ ngoài điềm đạm ngày thường chỉ là lớp ngụy trang cho tên kiệt ngạo vô tình này mà thôi.
Trên đập thủy triều dâng cao gần chục mét, sau đó đổ ập xuống, làm mọi người ướt sũng những vệt nước.
Những con sóng vẫn dâng trào quay cuồng mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác, nhưng cuối cùng chúng cũng trở nên nhỏ dần và dịu đi.
Trong mắt Mạnh Tịnh Tuyết, Tô Bình Nam đã khôi phục lại dáng vẻ như ngày hôm qua, trở nên điềm đạm lạnh nhạt.
Nếu không phải vì cơ bắp Tô Bình Nam như con báo thì giờ phút này thậm chí hắn còn mang đến cho người ta cảm giác nho nhã.
Như vậy trong nháy mắt, ngay cả Mạnh Tịnh Tuyết bình tĩnh lạnh lùng ngày thường cũng có chút nghi hoặc, không rõ cảnh tượng vừa rồi có phải là ảo giác hay không.
Khi mực nước biển dâng trào giảm xuống, mười hai con tàu biển khổng lồ từ từ đi vào cảng Cẩm Tú với âm thanh của tiếng còi.
Nhìn thấy thân hình đứng thẳng giống như đang kiểm duyệt quân đội của Tô Bình Nam, Mạnh Tịnh Tuyết lại cảm thấy cơ thể rung động không thể hiểu được.
"Tô tổng ngươi thấy thế nào, có nói chuyện được hay không?"
Cách đám đông đang xem mở cảng vài chục mét, có một chiếc Mercedes-Benz Maybach đang đậu.
Một nam nhân trung niên với cái mũi chim ưng ném tàn thuốc xuống chân và mở miệng nói với một nam nhân đeo kính tóc bạc trông như giáo viên:
"Đúng là một kẻ cứng rắn, người như thế này không nói chuyện được."
Ông lão tóc bạc đầu tiên là thở dài xúc động, sau đó trầm giọng hỏi: "Thế lực và tài chính khổng lồ như vậy, nếu ngươi là hắn, ngươi sẽ làm sao, hắn sẽ làm thế nào?"
"Hiểu rồi."
Mũi chim ưng hung dữ cắn một cái, nhìn về phía Tô Bình Nam: "Nếu không thể nói thì chúng ta ra tay trước.”
Vừa rồi mở đập sóng biển kinh người, sóng đánh tung tóe cao hơn chục mét. Mọi người bị sốc trước cảnh tượng hiếm có và ngoạn mục hiếm thấy này nên không còn cảm thấy được gì nữa. Bây giờ tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, Mạnh Tịnh Tuyết mới phát hiện Tô Bình Nam nhìn mình bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
Áo len hở vai của nàng đã bị nước biển làm ướt đẫm, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, hơn nữa Mạnh Tịnh Tuyết sinh ra vẻ mặt chớ đến gần, sự hấp dẫn cùng vẻ lạnh lùng gợi cảm, hai khí chất kỳ lạ dung hợp với nhau, quyến rũ không thể tả.
"Nhìn đủ chưa?"
Mạnh Tịnh Tuyết nhướng mày nhìn Tô Bình Nam đang nói giọng bình tĩnh.
Tô Bình Nam không phủ nhận hành vi vừa rồi, mỉm cười cởi bộ âu phục ướt sũng đưa cho Mạnh Tịnh Tuyết.
Sau khi nhận bộ âu phục mặc vào người, Mạnh Tịnh Tuyết gật đầu với Tô Bình Nam.
Không ai trong cảng quen thân với Mạnh Tịnh Tuyết, vì vậy tất nhiên bọn hắn sẽ không hiểu ý nghĩa của hành động đơn giản này. Mạnh đại tiểu thư có một chút ám ảnh về sự sạch sẽ, nàng không bao giờ chạm vào những thứ mà người khác đã sử dụng, nhưng hôm nay nàng lại mặc bộ âu phục ướt sũng của Tô Bình Nam lên người. Ý nghĩa của việc này người sáng suốt bên ngoài nhìn là hiểu.
Ba chiếc ô tô Mercedes-Benz phóng nhanh trên đường, nam nhân mũi chim ưng chậm rãi thở ra một hơi thuốc với giọng điệu ảm đạm: “Lão Vương, để cái tên phụ trách báo cáo thăm dò biến mất cho ta, nếu không phải do sơ suất của hắn, chúng ta đã có thể đàm phán sớm hơn ba tháng rồi."
Lão Vương cũng chính là ông già tóc có chút hóa râm gật đầu.
Nam nhân mũi chim ưng tên gọi là Lưu Đường, là ông chủ của xí nghiệp Khai thác mỏ Đường Lâm, còn Vương Lâm tóc bạc kia là cánh tay phải đắc lực, túc trí đa mưu của hắn.
Vương Lâm đã tốn nhiều công sức với Tô Bình Nam và nhận lãnh không ít bài học, sau khi suy nghĩ xong liền thuyết phục Lưu Đường: "Lưu tổng, Tô Bình Nam của Cẩm Tú qua lại hai bên hắc bạch, tay chân quá nhiều, độ trung thành cực cao, dây vào hắn không phải lựa chọn tốt nhất đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận