Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1691. Lý Thương Đông



Chương 1691. Lý Thương Đông




Người thứ chín...
Người thứ mười...
Hoàng Tĩnh Viễn lẳng lặng quan sát quán bar, châm thuốc lá. Vị đắng của thuốc lá cũng không giúp tâm trạng của hắn thoải mái hơn, ngược lại còn khiến hắn nóng nảy hơn.
Mặc kệ sống chết của người khác, mình sống là được!
Khi con số may mắn xuất hiện, hắn nhất định phải ra tay. Bởi vì hắn biết nếu mình không ra tay, bất kể hắn có bị oan hay không, kẻ mất mạng nhất định là hắn.
Trong thế giới hắc ám cá lớn nuốt cá bé, người ta chỉ xem thực lực, không xét đạo lý...
Hoàng Tĩnh Viễn vuốt ve khẩu súng trong ngực, từ từ đi đến cửa quán bar. Hắn đã nhìn thấy có người sắp ra ngoài.
"Xin lỗi, ngươi xui xẻo cũng đừng trách ta, ta nhất định sẽ bắn lệch một chút, giữ mạng cho ngươi."
Hoàng Tĩnh Viễn lẩm bẩm một mình, giơ súng lên. Nhưng khi ngón tay chạm vào cò súng, gương mặt quen thuộc phía đối diện khiến hắn lập tức đứng ngây ra đó.
Hắn biết người này.
Giám đốc phòng tình báo hình sự Lý Thương Đông, một nam nhân trung niên gầy gò, không cười nói tùy tiện. Điều quan trọng nhất, người này là cấp trên của hắn, cũng là người liên lạc duy nhất của hắn.
Nếu nói trước đó hắn cảm thấy Tô tiên sinh chỉ là kẻ điên, vậy thì sự xuất hiện của người này khiến cõi lòng hắn rơi thẳng xuống địa ngục.
Người kia là một ác ma! Thì ra từ đầu đến cuối hắn tự cho rằng mình thông minh nhưng thật ra là bị trêu đùa trong lòng bàn tay.
Pằng!
Một giây sau, tiếng súng vang lên...
Hoàng Tĩnh Viễn nhìn lồng ngực của mình đẫm máu, vẻ mặt không thể tin được.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thương Đông bước ra khỏi cửa, hắn đã từ bỏ ý định làm chuyện đó. Hoàng Tĩnh Viễn có một bộ não rất thông minh, hắn lập tức hiểu ra Hòa Ký, à không, nói chính xác hơn là vị Tô tiên sinh kia đã phát hiện ra tất cả những gì hắn cho rằng mình đang giữ bí mật.
Đối với những kẻ phản bội, nội ứng này nọ, các phương pháp tàn ác và độc địa được sử dụng trong giang hồ có thể khiến người ta không rét mà run.
Trong nháy mắt tay chân của hắn lạnh cóng và cứng đơ, nhưng đầu óc của hắn nhanh nhẹn lạ thường.
Vì sao Tô tiên sinh không ra tay?
Vì sao lại cho hắn một cơ hội nổ súng?
Đây có phải là cho hắn một sự lựa chọn không?
Nói cách khác, nếu hắn giết chết nam nhân trước mặt, đối phương sẽ tiếp nhận hắn?
Đủ loại câu hỏi phức tạp như mạng nhện quanh quẩn trong đầu, hắn cũng không biết đáp án, trước mắt chỉ có hai con đường!
Một, bắn ngay lập tức và bỏ chạy.
Hai, bỏ súng xuống.
Người thông minh luôn nghĩ quá nhiều. Thật đáng tiếc Hoàng Tĩnh Viễn chỉ là một người thông minh mà không phải một dân giang hồ có trình độ. Không phải ai cũng có thể bình tĩnh khi nhìn thấy một người rút súng chỉ về phía mình.
Suy cho cùng hắn không được sinh ra để làm sát thủ. Hắn quên mất sự xuất hiện của mình sẽ gây ra cho người khác những cú sốc như thế nào.
Thế là hắn chết.
Đồng nghiệp đi theo Lý Thương Đông đã bắn theo bản năng trong tình thế kinh hãi, đến khi Lý Thương Đông phản ứng kịp và muốn ngăn cản thì đã quá muộn.
Ở khoảng cách gần như vậy, viên đạn đã xuyên qua tim của Hoàng Tĩnh Viễn. Hắn ngã xuống đất ngay lập tức.
“Đừng nổ súng. Yên tâm, hắn sẽ không giết ta!”
Lý Thương Đông giật lấy vũ khí từ đồng nghiệp của mình, lao tới ôm Hoàng Tĩnh Viễn đang hấp hối, đồng thời đưa ra lý do của mình: “Ta đã cứu mạng hắn, hắn là anh em của ta!”
“Ta hối hận vì đã không nghe ngươi.”
Máu tràn ra từ miệng Hoàng Tĩnh Viễn, khiến giọng nói của hắn có chút mơ hồ không rõ. Cảnh tượng này khiến Hoàng Tĩnh Viễn vốn đã gần hôn mê mơ hồ trở về bốn năm trước.

Đôn Đạo, Cảng thành.
Tặc vương Diệp Kế Hoan đang bắn cảnh sát trên đường phố, còn Hoàng Tĩnh Viễn hào hoa phong nhã vừa lúc nhìn thấy. Nhìn những cảnh sát dính đầy máu và đạn bay khắp nơi, hắn đứng chết trân ngay tại chỗ, hai chân cứng đờ như bị đổ chì.
Ngay khi hắn tuyệt vọng nhìn tên xã hội đen giơ vũ khí về phía mình, đột nhiên một bóng người cường tráng đẩy hắn xuống đất, phát súng của đối phương khiến máu chảy ra từ vai của Lý Thương Đông đang đè lên hắn.
Kể từ ngày hôm đó, hai người trở thành bạn bè không gì không nói với nhau.
Hoàng Tĩnh Văn mang lòng biết ơn nên cái gì cũng làm theo nghe theo Lý Thương Đông. Hai năm sau, Lý Thương Đông đã trở thành giám sát viên của phòng điều tra tội phạm thương mại tìm đến Hoàng Tĩnh Viễn vì một vụ án rửa tiền.
Lúc đầu, hắn chỉ là một nội gián tin tạm thời.
Tiền lương hàng tháng là 20.000, cộng thêm hoa hồng, bởi vì hắn chỉ tham gia điều tra tội phạm hình thức kinh doanh, bản thân công việc không nguy hiểm, hơn nữa hắn còn có thể nhận được tiền thưởng rất hậu hĩnh.
Điều này khiến Hoàng Tĩnh Viễn đang có một người ba nghiện cờ bạc và một đứa em gái sắp sửa học đại học đồng ý ngay. Đôi bên đều rất thông minh nên đã hợp tác rất ăn ý, danh tính của nọi gián đều được giữ kín. Cho đến khi tai nạn xảy ra, Hoàng Tĩnh Viễn chỉ mới vào công ty tài chính Hòa Ký làm việc mà thôi.
“Đừng đến Hòa Ký làm việc.”
Lúc đó Lý Thương Đông không đồng ý với quyết định của Hoàng Tĩnh Viễn. “Bản chất của Hòa Ký hoàn toàn khác tội phạm thương mại. Loại băng đảng uy tín lâu năm này tàn nhẫn đến mức ngươi không thể tưởng tượng được đâu. Quá nguy hiểm.”
“Chơi dao không bằng động não.”
Lúc đó Hoàng Tĩnh Viễn rất hăng hái: “Đông ca, ta phát hiện ra Hòa Ký không đơn giản như ngươi nghĩ. Mô hình của bọn hắn ngày càng trở nên tập đoàn hơn. Bọn hắn rất cần những người như ta. Cho nên, khi ta đến đó làm việc, nếu không tham gia vào những hoạt động chém giết thì chưa chắc ta sẽ gặp nguy hiểm.” Hết chương 1691.



Bạn cần đăng nhập để bình luận