Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1601. Chơi súng



Chương 1601. Chơi súng




Bất luận đám người Phương Mộc nói cái gì, Mộ Dung Thanh Thanh phụ trách an toàn cho Tô Định Bắc một bước cũng không nhường.
Hai bên đối đầu dần dần có mùi thuốc súng.
Phương Mộc lạnh lùng nói: “Ta không biết tập đoàn Viễn Hoa của các ngươi có vị trí như thế nào, nhưng các ngươi nên hiểu rằng, nếu các ngươi không phối hợp, ta sẽ không cách nào bắt được hung thủ trong thời gian quy định.”
Nam nhân nhấn mạnh: “Đến lúc đó, Đại Lại tổng các ngươi trách tội, ngươi chưa chắc yên ổn đâu.”
“Đại Lại tổng?”
Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng cười một tiếng, cũng chẳng giải thích, nhưng vẫn ngăn trước đám người Phương Mộc: “Bây giờ ta chỉ biết giám đốc Tô bị thương. Với sức khỏe của nàng, nàng không thể tiếp nhận thẩm vấn của các ngươi. Về phần các ngươi có thể phá án hay không không phải chuyện của ta.”
Phương Mộc ngạc nhiên.
Hắn vốn định mang Đại Lại tổng ra tạo áp lực cho đối phương, nhưng không ngờ nữ nhân kia lại có biểu hiện và giọng điệu như vậy.
Phớt lờ? Thậm chí khinh miệt?
Theo thông tin, danh tính của nữ hài bị thương là giám đốc điều hành của tập đoàn Cẩm Tú đến từ Thiên Nam. Rõ ràng sự khác biệt về vòng quan hệ và khoảng cách địa bàn khiến Phương Mộc không hiểu rõ về sự bá đạo và độc đoán của tập đoàn Cẩm Tú.
Tiếng động hơi lớn, Đại Lại tổng vẫn luôn để ý đến tình huống của Tô Định Bắc tay quấn băng vải cùng với mấy vệ sĩ cười ha hả bước lên giảng hòa.
Trong lòng hắn cũng đang chửi cha mắng mẹ.
Ban đầu, cuộc đàm phán hợp tác kinh doanh với tập đoàn Cẩm Tú cũng đã có chút tiến triển, không biết tại sao các điều kiện hợp tác của tập đoàn Cẩm Tú đột nhiên khắc nghiệt hơn. Nhưng Đại Lại tổng cho rằng không phải không thể đàm phán. Hắn quyết định thực hiện một số nhượng bộ lớn.
Đặc biệt là những gì Tô Định Bắc nói đùa trong bữa tối đã khiến Đại Lại tổng hạ quyết tâm nhượng bộ.
“Ngân hàng Cẩm Tú đã mở thành công cửa sổ dịch vụ tại ngân hàng quốc gia ở Stockholm, vì vậy mức độ bảo mật của quỹ tài chính sẽ đáp ứng đầy đủ nhu cầu cần của rất nhiều người dân nước ta.”
Tất cả đều là người thông minh, có nhiều điều không cần phải nói quá tường tận.
Rất nhiều người cần?
Người nào cần?
Không có gì khác ngoài số tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc và những người cần rửa tiền.
Đại Lại tổng luôn cảm thấy mình là một khách hàng tiềm năng. Hắn nghĩ đến những bí mật không thể nói ra của các lãnh chúa lớn khác đã ra nước ngoài, trái tim của Đại Lại tổng ngày càng nóng hơn.
Hiểu đạo lý dục tốc bất đạt, mặc dù Đại Lại tổng nóng ruột, hắn cũng không nhắc đến, chỉ tỏ ra nhiệt tình hơn. Vừa ăn xong đã có người trắng trợn tấn công hắn. Hắn bị thương thì không sao, nhưng Tô Định Bắc cũng bị bắn.
Việc hợp tác có thể tiếp tục hay không chỉ là thứ yếu, mấu chốt là con cọp lớn Thiên Nam đã rất tức giận.
Ngay cả cấp dưới của hắn cũng lạnh lùng và mạnh mẽ ném một câu vào mặt Đại Lại tổng: “Tiểu Hồng Bào ca nói, tứ tiên sinh không thể xảy ra chuyện gì. Nếu không, Lại tổng sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
Lúc đó, Đại Lại tổng thiếu điều muốn mắng to, nhưng cuối cùng vẫn cười vài tiếng: “Yên tâm, yên tâm. Giám đốc Tô xảy ra chuyện ở Hạ thành, ta tất nhiên sẽ xử lý tốt.”
Không phải Đại Lại tổng không tức giận.
Lúc trước, Đại Lại tổng có thể quật khởi, giết ra một đường máu trên biển, đương nhiên hắn không phải thiện nam tín nữ. Nhưng Trương Hoa khi nói chuyện cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chỉ toàn là dã tính và điên cuồng không chút kiêng kỵ, khiến Đại Lại tổng cảm thấy lui một bước trời cao biển rộng mới là phương thức xử lý chính xác.
Thành công khiến Đại Lại tổng mất đi vẻ rắn rỏi ngày xưa, nhiều hơn là kiêu ngạo sứ không tranh ngói, hay càng thêm quý trọng vẻ bề ngoài của mình hơn.
Hơn nữa, cấp dưới của Tiểu Hồng Bào toàn là dân liều mạng.
Đại Lại tổng dù gì cũng là một nhóm nhỏ trong giang hồ, tin tức tất nhiên biết được càng nhiều hơn. Không nói những cái khác, đám tội phạm Hải Đông Thanh ở Hải Châu đều ăn cơm của Tiểu Hồng Bào.
Đám người đó dám ném lựu đạn nổ ô tô của chủ.
Điều này cũng là lý do tại sao hắn lại sử dụng mối quan hệ của mình làm thành một khu cách ly ở bệnh viện số 1 Hạ thành. Mặc dù hắn biết mục tiêu của những tên kia là hắn, đám người đó sẽ không đến bệnh viện làm chuyện điên cuồng, nhưng ít nhiều hắn cũng có thể biểu đạt thái độ của mình.
Cho dù là Đại Lại tổng của tập đoàn Viễn Hoa, trong lòng hắn vẫn tràn đầy kiêng kỵ Tô Bình Nam.
Đại Lại tổng sắp xếp, những người khác không phát hiện vấn đề gì, nhưng Phương Mộc đã nhìn ra nữ nhân áo đỏ tuyệt đối không phải nhân viên của tập đoàn Viễn Hoa.
Bởi vì thái độ của Đại Lại tổng với nữ nhân đó cực kỳ khách sáo, không phải thái độ đối với cấp dưới của mình. Nếu không phải người của tập đoàn Viễn Hoa, nhất định là người của tập đoàn Cẩm Tú trong tư liệu.
Nhất thời, Phương Mộc không khỏi sinh ra sự tò mò mãnh liệt đối với tập đoàn Cẩm Tú. Sự hiếu kỳ đó bắt nguồn từ Mộ Dung Thanh Thanh.
Nam nhân vẫn liếc trộm Mộ Dung Thanh Thanh, không phải nhìn trộm gương mặt của nàng mà là bàn tay phải đang cầm điếu thuốc của nàng.
Điếu thuốc Moore màu xanh nhạt uyển chuyển như rắn lục trong tay nữ nhân. Điều này nói rõ ngón tay của đối phương linh hoạt một cách không bình thường, là bàn tay thường xuyên cầm dao.
Sức quan sát của Phương Mộc cực kỳ kinh người. Hắn kinh ngạc phát hiện chẳng những ngón tay của nàng rất linh hoạt, thậm chỉ cổ tay và ngón trỏ còn có vết chai thật dày.
Vết chai ở vị trí này không thể do tập luyện thể thao hay lao động trước đó tạo ra, chỉ có một khả năng có vết chai như vậy!
Chơi súng.
Hơn nữa còn chơi súng quanh năm. Nếu không, tuyệt đối không có khả năng có vết chai như thế. Tập đoàn Cẩm Tú có người như vậy là lãnh đạo cấp cao, tuyệt đối không phải chỉ làm ăn mà thôi. Hết chương 1601.



Bạn cần đăng nhập để bình luận