Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1628. Đừng rơi vào vũng nước đục đó



Chương 1628. Đừng rơi vào vũng nước đục đó




Ngón tay Tô Bình Nam gõ xuống bàn, hắn quyết định gọi điện thoại cho Ngưu Quảng Phát: “Hãy giúp ta làm một việc.”
Người gọi điện thoại vào lúc này nhưng vẫn khiến ông chủ Ngưu thoải mái, cam tâm tình nguyện nói chuyện cũng chỉ có Tô Bình Nam.
Gần đây, luyện tiên đan đã luyện thành thần dược tráng dương, giúp cho ông chủ Ngưu biến thành thiếu niên phát cuồng. Chẳng những đi đường khỏe mạnh, thậm chí hắn còn dùng mị lực đặc biệt của mình cua được một em hoa khôi học viện điện ảnh Thịnh Kinh.
Khi điện thoại vang lên, hoa khôi học viện điện ảnh còn hờn dỗi một câu, thầm nghĩ ai lại dám đánh thức ông chủ Ngưu vào lúc này chứ.
Nàng quen ông chủ Ngưu chưa lâu, nhưng nàng cảm thấy đối phương rất sảng khoái. Cảnh tượng vung tiền như rác khiến cho trái tim nhỏ bé của nàng giống như ngày nào cũng được yêu. Có tiền có thế, tính khí cũng trở nên kiêu ngạo hơn. Đây chính là ấn tượng lớn nhất của hoa khôi họ Trịnh đối với ông chủ Ngưu. Hiện tại, có thể dùng một câu để miêu tả ông chủ Ngưu, đó là trâu ngồi lên tàu con thoi trâu bay lên trời.
Liên quan đến việc cải cách tài nguyên than đá, dưới sự hợp tác của tập đoàn Cẩm Tú, ông chủ Ngưu gần như ăn miệng dính đầy mỡ. Nhưng trong mắt các anh hùng hào liệt ở Tấn Châu, tất cả là nhờ ánh mắt độc đáo, bản lĩnh cao thâm của ông chủ Ngưu.
Điều này làm cho thể diện của ông chủ Ngưu càng lúc càng lớn trong ngành than đá.
Mặc dù hồi vốn hơi chậm, hơn nữa Tô Bình Nam còn khấu trừ rất nhiều cổ tức của hắn trong cuộc khủng hoảng tài chính, nhưng số tiền kiếm được vẫn khiến cho ông chủ Ngưu mặt mày tươi rói.
Về phần cổ tức bị khấu trừ, ông chủ Ngưu hoàn toàn không lo lắng. Thật ra hắn có một cược sảnh trong sòng bài Long Thành Cẩm Tú ở Las Vegas, điều này đã nói rõ mọi chuyện.
Đây là đường lui mà nhị ca Tô Bình Nam đã lưu lại cho hắn. Ông chủ Ngưu hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hồng Bào lập tức hóa thân thành Tô Hồng Trung. Loại thiên phú này thật sự không tưởng tượng được.
“Nhị ca, có chuyện gì mà ngươi lại gọi vào giờ này?”
Gương mặt vốn đang âm trầm của ông chủ Ngưu sau khi nhìn thấy số điện thoại lập tức chuyển sang gió xuân ấm áp. Hắn cười rạng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng, thậm chí còn khiến cho nữ hài ở bên cạnh hắn nổi cả da gà.
Nữ hài không nghe thấy trong điện thoại nói cái gì nhưng nàng nhìn thấy nam nhân ngày thường oai phong lẫm liệt, không coi ai ra gì lại ngoan ngoãn nghe lời giống như một đứa bé.
“Được, được, bất cứ ai động vào chị của ta, ta sẽ làm cho hắn sống không được tốt.”
Ông chủ Ngưu làm ra vẻ dữ tợn, cười gằn nói: “Những kẻ ở Tấn Châu đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ cuộc cải cách năng lượng này. Vừa lúc ta muốn nhân cơ hội này làm cho bọn hắn biết lão Ngưu ta không phải thiện nam tín nữ gì.”
Cúp điện thoại, gương mặt ông chủ Ngưu tràn đầy kích động, thậm chí còn không để ý đến nữ hài vô cùng nghi hoặc bên cạnh. Hắn đứng lên, gọi điện thoại cho ông chủ Mã, là người do một tay Lưu Đại Tùng nâng đỡ, giọng nói vô cùng tự tin: “Lão Mã, nói thật đi, bây giờ Hàn lão ngũ và Lý Hải Thương đang ở đâu?”
Tìm người thì phải tìm ông chủ Mã.
Ông chủ Mã là người toàn diện và khéo léo, kiên trì làm việc chăm chỉ. Hiện tại, không chỉ trong ngành than đá, ngay cả ở thủ đô, hắn cũng nhận được sự tán thành của rất nhiều người.
Nhận điện thoại, lão Mã ấp úng nói ra một địa điểm: “Thiên Thượng Nhân Gian, Bách Hoa Yến.”
Sau khi cúp điện thoại, ông chủ Mã im lặng vài phút rồi gọi cho một người bạn qua lại khá gần: “Ngưu Quảng Phát nổi điên, giờ này đi tìm Hàn lão ngũ và Lý Hải Thương. Nếu ngươi đang ở Thiên Thượng Nhân Gian thì mau chóng rời đi, đừng rơi vào vũng nước đục đó.”
Dứt lời, ông chủ Mã cúp điện thoại.
Hắn rất thông minh. Hiện giờ, người trong ngành ai mà không biết ông chủ Ngưu đang quật khởi thế không thể đỡ, nhưng Hàn lão ngũ và Lý Hải Thương đều là người có kinh nghiệm già dặn. Hai bên luôn đấu tranh với nhau.
Trong khoảng thời gian này, mấy tên đủ kiêu ngạo tụ tập lại với nhau, ai biết sẽ có đại họa gì.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ.
Trong thời đại này, bất cứ ai có thể vươn lên trở thành bạo chúa trong ngành khai thác tài nguyên mà không phải hạng người ngang tàng chứ. Ngưu Quảng Phát đã kiếm được quá nhiều lợi nhuận từ cơ hội cải cách than đá, điều này đã làm dấy lên sự bất mãn của nhiều người cũ.
Hàn lão ngũ rất có uy vọng ở Tấn Đông. Lý Hải Thương còn có danh hiệu người giàu nhất trước đây. Hai người đó hoàn toàn không coi ông chủ Ngưu ra gì. Điều này khiến cho ông chủ Ngưu có ý thức rất mạnh về quyền lực bất mãn từ lâu.
Nhưng một câu của Tô Bình Nam đã đè hắn lại.
Đang làm ăn ngon lành, đừng để mọi chuyện đến nước không thể vãn hồi. Không có tập đoàn Cẩm Tú làm chỗ dựa, không dám đối mặt với hai người này.
Hiện tại, trong hai tên ngốc này có người khiêu khích Tiểu Hồng Bào ca mà hắn kính trọng nhất. Nếu ông chủ Ngưu không nhân cơ hội này "vùng lên”, hắn thật có lỗi với nhiều năm nghiên cứu tiểu thuyết kiếm hiệp của mình.
Đơn cử một ví dụ không thích hợp.
Hiện tại, ông chủ Ngưu giống như một môn phái võ lâm nhận được sự ủng hộ của triều đình, không kịp chờ đợi muốn uy chấn võ lâm. Hơn nữa, Tô Định Bắc xảy ra chuyện, nếu lão Ngưu hắn còn không thể hiện, chẳng phải sẽ có lỗi với cái tên Tô Hồng Trung sao?
Hoa khôi họ Trịnh nằm trên giường ngơ ngác nhìn ông chủ Ngưu dùng tốc độ nhanh nhất mặc lại quần áo, còn không chút do dự đóng cửa rời đi.
Nữ nhân vội vàng bước đến trước cửa sổ, nhìn thấy một hàng xe lái ra khỏi khách sạn.
Sau khi châm một điếu thuốc Moore, hoa khôi họ Trịnh phả ra một làn khói. Thông qua cuộc điện thoại đột ngột này, nàng hiểu khoảng cách nàng đến gần những mối quan hệ của ông chủ Ngưu vẫn còn xa lắm. Hết chương 1628.



Bạn cần đăng nhập để bình luận