Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 993 - Tạm biệt



Chương 993 - Tạm biệt




Chương 993: Tạm biệt
“Ta có thể giúp ngươi.”
Nữ nhân ngẩng mặt lên: “Ngươi hãy giúp ta làm hai chuyện, mạng của ta bán cho ngươi, thua cũng không hối hận.”
“Chuyện gì?”
Tô Bình Nam nheo mắt: “Nỗ lực thì sẽ có thu hoạch. Không ai có thể đánh bại được ta. Ngươi nên hiểu phân lượng câu nói của mình.”
“Hiểu rõ.”
Cơm không thể ăn bậy, nói không thể nói loạn. Cao Tiểu Cầm hiểu rất rõ đạo lý này, nhất là trước mặt nam nhân đó. Hắn là một tồn tại không thể đùa giỡn được.
“Thật ra Mễ tỷ rất có năng lực.”
Cao Tiểu Cầm vô cùng tỉnh táo: “Năm đó nhiều ma ma như vậy nhưng nàng vẫn có thể đứng nhất, đúng là một nhân tài. Ngươi có thể giúp nàng không? Nàng rất hữu dụng với ngươi. Có đôi khi, sắc còn có tác dụng hơn cả tiền.”
“Chuyện thứ hai thì sao?”
Nam nhân từ chối cho ý kiến, ra hiệu Cao Tiểu Cầm nói tiếp.
“Đồng ý lưu lại cho Kỳ Đồng Ủy một đường lui. Ta biết bản đồ của Cẩm Tú rất lớn, nhất định sẽ có chỗ cho hắn dung thân.”
Ánh mắt nữ nhân nhìn chăm chú: “Ta tin lời hứa của ngươi, bởi vì ngươi là Tô Bình Nam.”
“Được.”
Tô Bình Nam gật đầu: “Thật ra ngươi không cần lo lắng điều này. Nâng hắn thượng vị, Cẩm Tú cần tốn hao tâm huyết không phải ngươi có thể tưởng tượng. Ta là người làm ăn, không làm mấy chuyện thua lỗ đâu.”
Dừng lại, Tô Bình Nam nói tiếp: "Về phần Mễ tỷ của ngươi, ta có thể cứu nàng, nhưng sẽ không dùng nàng. Nàng không phải ngươi. Loại nữ nhân có xuất thân như vậy, ta không tin được.”
Nam nhân nheo mắt, không hề che giấu sự khinh miệt đối với Mễ tỷ.
“Vậy ngươi chưa từng gặp Mễ tỷ rồi.”
Cao Tiểu Cầm khẳng định: “Nàng có thể giúp ngươi, hơn nữa còn có thể lăn lộn trong vòng tròn đó. Chuyện Mễ tỷ có thể giúp được ta đã chứng minh bản lĩnh của nàng.”
“Có chút thú vị.”
Tô Bình Nam gật đầu, sau đó hất cằm chỉ vào túi văn kiện trên bàn: “Ngươi cất kỹ thứ này đi. Trong phòng khách của căn biệt thự, ta có để lại một bức tranh, là bút tích của Từ Bi Hồng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Cao Tiểu Cầm nghi hoặc.
“Lương gia không phải trước kia.”
Tô Bình Nam nói, trong lời nói có ý riêng: “Rất nhanh ngươi sẽ hiểu.”

Đèn hoa đã lên.
Mặc dù tuyết vẫn bay đầy trời nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự mỹ lệ của cảnh đêm.
Trên một tòa nhà cao tầng chưa hoàn thiện ở quảng trường Cẩm Tú, Tô Bình Nam nhìn những ngọn đèn trông như những vì sao dưới chân mình, trên mặt không vui cũng không buồn.
“Lại gặp nhau rồi.”
Tinh thần uể oải của nam nhân khiến cho Trương Tập có chút ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Thả hắn ra.”
Tô Bình Nam khoát tay, ra hiệu đám người Lục Viễn thả Trương Tập đang bị trói chặt tay ra, vẻ mặt đương nhiên.
Năng lực vật lộn của nam nhân này không mạnh.
Dưới tình huống không có súng đạn, với Tô Bình Nam đã đạt đến đỉnh cao về sức mạnh và lực bộc phát mà nói, đánh bại đối phương chỉ là chuyện trong vài giây đồng hồ.
“Hình như đây là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta.”
Huyết dịch không lưu thông thời gian dài, tay của Trương Tập hơi bị tê. Hắn nghiến răng, giọng nói phát ra từ kẽ răng: “Có chơi có chịu, Tiểu Hồng Bào, ngươi nhớ kỹ lời của ngươi đã nói, không được động vào vợ và con của ta.”
“Ta là người rất biết nói quy củ.”
Tô Bình Nam vô cùng hào hứng. Thậm chí hắn còn ra lệnh cho người mang lên một chai rượu vang. Rót một ly đưa cho đối phương, hắn nói: “Ta bảo ngươi đến, thứ nhất là muốn trả lại ngươi một ly rượu. Thứ hai, ngươi phải chết ở Thiên Đô.”
“Vì sao?”
Ánh mắt Trương Tập âm tàn nhìn Tiểu Hồng Bào gần trong gang tấc, dường như đang cân nhắc việc đánh bại đối phương.
“Bởi vì ta nợ ngươi một ly rượu.”
Lời nói của Tô Bình Nam khiến Trương Tập nghĩ không ra Tô Bình Nam đang ám chỉ một việc ở thời không khác.
“Ta và ngươi khác nhau.”
Tô Bình Nam cụng ly với Trương Tập đang cảm thấy mơ hồ, chỉ vào bầu trời đầy sao: “Ta là Tọa Địa Hổ, dựa vào danh tiếng để kiếm cơm. Ngươi chỉ có thể chết ở Thiên Đô, ta mới có thể cho tất cả mọi người một công đạo.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt Trương Tập trở nên kỳ quái. Vừa rồi, khi Tiểu Hồng Bào chạm ly với hắn, vết chai dày trên tay khiến cho hắn nhìn thấy mà giật mình, đồng thời bỏ đi chút may mắn cuối cùng của hắn.
“Hai trăm vạn mua mạng của ngươi.”
Tô Bình Nam uống cạn ngụm rượu trong ly: “Mau kể cho ta nghe một câu chuyện tiếu lâm đi.”
Trương Tập gật đầu.
“Ngày xưa có một tiểu hòa thượng, hắn hỏi sư phụ nữ nhân là cái gì, lão sư phụ cười tủm tỉm nói cho hắn biết…”
Câu chuyện rất buồn cười, nhưng trên sân thượng của tòa nhà chưa hoàn thành, gương mặt của mọi người đều nghiêm túc, không ai cười ra tiếng.
Trong giọng nói trầm thấp của Trương Tập, Tô Bình Nam quay người, khoát tay về phía sau: “Đi đi, tạm biệt.”
“Chỉ đời này mà thôi.”
Trương Tập nhảy xuống.

Mạnh Hiểu Hiểu trở về Thiên Đô. Bởi vì trong lòng cảm thấy lo lắng, cho nên nàng đã gấp rút trở về.
Khi Mạnh phụ nước lên thì thuyền lên, nữ hài cũng bận tối mặt tối mũi ở đài truyền hình.
Nàng có thể dẫn các chương trình đang hot vào thời điểm này, nhưng nàng lại cảm thấy không vui.
Tô Bình Nam vốn rất bận, gặp một lần rất khó. Bây giờ nàng còn bận nữa, chẳng phải hai người không còn gặp được nhau sao?
Nghĩ như vậy, nhưng Mạnh Hiểu Hiểu không dám tỏ thái độ phàn nàn, ngược lại càng thêm cố gắng với công việc của mình.
Chỗ đứng của ba nàng càng cao, gió lại càng lớn.
Hiện tại Mạnh phụ còn thiếu một cuộc họp đại biểu cuối cùng mới có thể có được hai chữ đại diện. Nếu lan truyền con gái của Mạnh gia vênh mặt hất hàm sai khiến ở đài truyền hình, tuy không liên quan đến đại cục nhưng dù sao cũng ảnh hưởng không tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận