Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2735:

Chương 2735:Chương 2735:
"Đừng đến gần quá, cứ ném tiền vào ngăn trong cùng rồi cút ra ngoài."
Thất thúc nhìn Đao Tử vẫn chần chừ chưa muốn đi, mỉm cười mắng vài tiếng: "Nợ khó đòi của ngươi không nhiều, khi nào có cơ hội mở rộng địa bàn ta sẽ giúp ngươi."
"Được."
Khi Đao Tử chuẩn bị rời đi, cánh cửa cuốn của siêu thị lại bị kéo lên, hai nam nhân với đôi mắt vô hồn lần lượt bước vào siêu thị.
"Loạt xoạt."
Nam nhân đi sau tiện tay kéo cửa cuốn xuống.
Thất thúc nheo mắt lại.
Mặc dù từ lâu đã rời xa cảnh chém chém giết giết, nhưng Thất thúc vẫn có thể ngửi thấy mùi giang hồ nồng nặc trên cơ thể hai người này.
Mặc dù Thất thúc biết chỉ cần bản thân lao ra khỏi siêu thị, hét vào tòa nhà màu đỏ hai tầng đối diện, sẽ có hàng chục nam nhân cầm gậy và rìu xông đến cứu, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm.
Đây là đánh giá đầu tiên của Thất thúc về hai người này.
Thất thúc nhìn Đao Tử vẫn không có phản ứng, sau khi so sánh chênh lệch thực lực giữa hai bên, trong lòng hắn lập tức từ bỏ ý định phản kháng.
"Thiếu tiền? Giang hồ đường xa, núi cao sông dài. Nói ra một con số, lão già này sẵn lòng giúp đỡ."
Từ đôi mắt vô hồn và vết chai trong lòng bàn tay của hai nam nhân, Thất thúc đều ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Người thông minh không nhìn phần thiệt trước mắt.
Tay đã nhuốm máu.
"Các huynh đệ là sói Tây Bắc, hiện tại trong tay có rất nhiều đồ, không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất là lôi đồ ra cho bọn ta chơi."
"Có chuyện gì?"
Hành động thể hiện rõ đối phương không thiếu tiền khiến cho sắc mặt của Thất thúc tối sầm.
Trước câu hỏi của Thất thúc, hai nam nhân đột nhập vào siêu thị đều không nói gì, thậm chí tên cầm đầu còn lấy một hộp Đại Trùng Cửu trên kệ xuống, sau đó ném một trăm tệ lên quầy.
Nam nhân chậm rãi rút từ thắt lưng ra một khẩu súng lục màu đen lấp lánh, đặt trước mặt Thất thúc: "Biết là Giá Thế Đường quân đông thế mạnh, vì vậy chúng ta mới tìm cơ hội này nói chuyện với Thất thúc. Ta sẽ cho ngươi nửa điểm coi như một lời xin lỗi."
"Tạch."
Nam nhân châm điếu thuốc, tiếp tục nói với giọng điệu bình tĩnh: "Nghe nói nhà cái lớn nhất trên thị trường hiện nay là Thất thúc. Không biết có dám nhận vụ cược này không."
Giọng của tên cầm đầu rất thấp.
Đao Tử nghi hoặc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thất thúc. Sảo Nhi tỷ trong mười hai Kim Thoa là một hầu gái, hơn nữa xét từ việc hắn tự nguyện bước ra khỏi vị trí Sảo Nhi tỷ, Thất thúc quả thực khôn khéo nhu nhược hơn các Kim Thoa khác.
Thấy đối phương không có ý định ra tay, Thất thúc dần dần lấy lại bình tĩnh: "Hôm nay ta tặng một trăm nghìn tệ làm lễ gặp mặt. Hi vọng các đại ca nương tay tìm đến chỗ khác."
"Mở cửa làm ăn dĩ nhiên là muốn kiếm tiền, nhưng tiền của sói Tây Bắc các ngươi có lẽ không sạch sẽ."
Nhìn thấy đôi tay của Thất thúc đang run rẩy, tên cầm đầu thở dài: "Nghe nói năm đó tại Hồng Kiều, Sảo Nhi tỷ đời trước với hai phát rìu lấy một mạng người. Hiện tại tiền càng nhiều gan lại càng nhỏ sao?"
Xã hội này có đủ loại người.
"Giang hồ làm người ta già đi."
Tuy nhiên khôn khéo cũng có lợi ích của khôn khéo, nhu nhược đồng nghĩa với dễ kiểm soát.
Chính vì nhát gan, không bao giờ đứng về phe nào, nên hắn mới có thể dựa vào lai lịch chiếm được địa bàn cá cược để kiếm chút tiền. Mà cũng chính vì điều này, việc tứ đại mỹ nhân kiềm chế lẫn nhau đã khiến vị thế của hắn trở nên rất vững chắc.
"Chỗ của bọn hắn quá nhỏ, không đáng để chúng ta tới. Nếu đã gọi chúng tay là sói Tây Bắc, vậy thì đi ngàn dặm phải ăn được thịt."
Nam nhân nhìn Thất thúc, chậm rãi nói: "Ta đã tuân thủ quy định rồi, nếu Giá Thế Đường không dám nhận thì chúng ta không ngại tự lấy đồ ra chơi. Giá Thế Đường các ngươi nhường chỗ cho huynh đệ chúng †a chơi."
"Bao nhiêu?”
Thất thúc chậm rãi nói.
“Tám mươi triệu.'
Con số nam nhân nói ra khiến Thất thúc và Đao Tử hít một hơi thật sâu.
“Trận nào?”
Thất thúc tiếp tục nói.
"Tám giờ tối mai, Argentina và Colombia, chúng ta đặt cược đội yếu hơn, không chấp, tỷ lệ cược 2-3."
Nam nhân này rõ ràng không xa lạ gì với cá cược bóng đá.
"Số lượng lớn như vậy? Cho xin cái tên."
Thất thúc nghiến răng: "Nghe nói sói Tây Bắc rất hung ác, nhưng chưa bao giờ nghe qua hảo hán làm ăn lớn như vậy.'
"Chúng ta là ai, ngươi không cần biết."
Nam nhân đứng dậy dập tàn thuốc: "Tiên của chúng ta sẽ được chuyển đến ngân hàng Phương Hưng ở Ôn thành trong hai tiếng nữa. Tất cả đều tuân theo quy định."
"Được."
Dòng chữ ngân hàng Phương Hưng đã khiến Thất thúc gật đầu.
"Thất thúc đã đồng ý, vậy thì việc coi như đã định."
Nam nhân đứng dậy, sau đó hai người mở cửa cuốn bước ra ngoài, rất nhanh siêu thị yên tĩnh trở lại. ...
Tại Ôn thành, nếu như ngươi tùy ý cầm một tờ báo lên, thì sẽ không có gì ngạc nhiên khi quảng cáo được in trên đó 80% nói về hai chuyện.
Một là vay tiền.
Hai là cho vay.
Rất ít người có thể thông qua chỉ tiết này liên tưởng đến điều gì, và chắc chắn không có phương tiện truyền thông nào đưa tin về ý nghĩa sâu xa liên quan đến nó.
Lý do?
Khi tổng tài sản của một ngành đạt tới con số hàng chục tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ, thì bất cứ hành động cố gắng vạch trân hoặc gây tổn hại cho ngành đó sẽ bị thế lực khổng lồ này đè bẹp.
Đến xương cũng không còn.
Mà ngành này bị người bình thường gọi bằng cái tên rất khó nghe.
Ngân hàng ngầm.
Rất nhiều bí mật vĩnh viễn không cho người bình thường biết.
Cũng giống như trong nền kinh tế Hạ quốc có một bộ phận quan trọng được gọi là hiệp hội dân gian. Nhưng bốn từ này hiếm khi được đưa tin, thậm chí còn không được xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Không được đưa tin không có nghĩa ngành nghề này không phát triển.
Kể từ khi thành lập hiệp hội dân gian đầu tiên ở các thành phố ven biển, các ngân hàng ngâm đã phát triển với tốc độ không thể tưởng tượng được.
Một tỷ hai.
Đây là năm 1983. khi thu nhập bình quân đầu người của Hạ quốc còn chưa đến mười hai tệ, nó đã đạt được quy mô như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận