Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2509. Vang khắp thiên hạ



Chương 2509. Vang khắp thiên hạ




Có thể là cảm nhận được sự do dự của Nhiếp Bảo Bảo, Hồng tỷ đặt lên quả cân cuối cùng.
“Ta đã trao đổi với Tô tổng, tập đoàn sẽ cho chúng ta sự hỗ trợ lớn nhất. Hay có thể nói là chúng ta không cần phải sợ hãi bất cứ kẻ nào.”
Hồng tỷ cười như điên: “Ngươi có biết sau khi Hồng Bào ca biết được kế hoạch của ta đã nói gì không?”
“Nói gì?”
Nhiếp Bảo Bảo tò mò.
“Ai nói hồng nhan không thể phong hầu?”
Giọng của Hồng tỷ rất khẽ…
….
Ai nói hồng nhan không thể phong hầu?
Câu nói này thể hiện rõ bá khí của Tô Bình Nam, cũng chính câu nói này đã khiến Nhiếp Bảo Bảo hạ quyết tâm.
Làm trong ngành nhiều năm như vậy, chỉ có nàng mới hiểu rõ Nhiếp Bảo Bảo đeo vàng bạc đầy người đã phải nhận bao nhiêu sự tủi nhục. Nàng thực sự muốn một ngày nào đó có thể đứng trước những nam nhân kia nhẹ nhàng nói ra một từ “không”.
Nữ nhân trong thế giới phong trần đều có chút hung dữ và máu cờ bạc.
“Từ xưa đến nay, có hai nghề sẽ không bao giờ bị đào thải.”
Nhiếp Bảo Bảo từ trong túi của mình lấy ra một gói thuốc Hòa Thiên Hạ bìa cứng màu trắng, rút ra một điếu, châm lửa một cách tao nhã.
“Một là nam nhân bán mạng, hai là nữ nhân bán thân.”
Trong làn khói xanh, Nhiếp Bảo Bảo có tiếng trong giới kỹ viện ở Quảng Đông nói ra sự hiểu biết của mình khi hành nghề trong nhiều năm: “Kiếm tiền trong hai ngành này không khó, nhưng lại rất nguy hiểm. Hồng tỷ, ngươi có biết là một khi bắt đầu thực hiện, chúng ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức?”
“Biết.”
Hồng tỷ nghiêm túc trả lời.
"Ngươi đã biết điều đó, mà vẫn quyết định thử?"
Nhiếp Bảo Bảo tiếp tục nói.
“Đúng vậy, ta muốn đứng trên đầu nhiều nam nhân, chứ không phải khi về già mang theo toàn những ký ức cả đời làm điếm vì những đồng tiền bẩn thỉu.”
Trong giọng điệu của Hồng tỷ lộ ra sự oán giận được che đậy kỹ lưỡng.
“Vậy thì hãy cùng nhau làm điều đó.”
Nhiếp Bảo Bảo dập điếu thuốc vừa mới châm, nâng ly rượu lên: “Có sự chống lưng của Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lẫy lừng, ta cũng muốn thử một lần. Lão nương có nằm mơ cũng muốn giẫm lên mặt mấy tên khốn nạn, xem bọn hắn thế nào.”
“Cạch!”
Ly rượu trong tay hai nữ nhân - những người sau này sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử kỹ viện Hạ quốc - chạm nhau lanh lảnh.
“Bước đầu tiên ngươi định làm gì?”
Dù sao cũng đã rời khỏi giới kỹ viện từ lâu, vì vậy Hồng tỷ nghĩ vẫn nên hỏi ý kiến của ​​Nhiếp Bảo Bảo trước.
“Nếu như Hồng Bào thực sự có đủ khả năng, chúng ta không ngại tiến một bước lớn.”
Trong mắt Nhiếp Bảo Bảo lóe lên một tia nguy hiểm: “Bây giờ là tháng bảy, cũng là thời điểm rất nhiều sinh viên tốt nghiệp bắt đầu đi về phía nam, cũng là thời điểm dòng máu tươi mới chảy vào giới kỹ viện.”
“Là sao?”
Hồng tỷ hỏi.
“Ở chốn vui vẻ này, trước giờ đều là thấy người mời cười, thấy người cũ khóc.”
Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo có chút cảm thán: “Bất luận là người mẫu hay là người trong giới giải trí, đám nam nhân chỉ thích người mới, cho nên mỗi năm đều có những người mới xuất hiện. Dù sao thì giới kỹ viện giống như một cái chợ, muốn khống chế nó nhất định phải có thứ độc quyền.”
Hồng tỷ trầm ngâm suy nghĩ.
“Trong giới kỹ viện, nữ nhân chính là hàng hóa.”
Nhiếp Bảo Bảo tiếng tăm lừng lẫy có cách lý giải riêng về giới kỹ viện: “Lý Sư Sư được mệnh danh là tài hoa tuyệt thế, thực chất chẳng qua là một sản phẩm xa xỉ phiên bản giới hạn, vì vậy chúng ta phải tuyển chọn được những cô gái chất lượng cao nhất trong ​​đợt này, sau khi được công ty quảng cáo của ta đào tạo, sẽ đưa vào thị trường.”
“Vậy nên ý của ngươi là?”
Sắc mặt Hồng tỷ có chút đỏ bừng.
"Khi xưa trên giang hồ đều nói Bắc Kinh, Cửu Long là chỗ ngồi tốt, Thiên Đô khó qua. Vậy thì chúng ta hãy để câu nói này vang khắp thiên hạ."
Giọng điệu của Nhiếp Bảo Bảo kích động: “Mấy ngày này sẽ có tám nghìn cô gái miền Bắc đi xuống giang nam, trong đó những cô gái chất lượng cao sớm đã nằm trong túi Giá Thế Đường và Bạch Tướng Nhân. Chúng ta dựa vào sức mạnh của Tiểu Hồng Bào để cướp người!”
“Chỉ không biết là Cẩm Tú có gan đó hay không.”
Nhiếp Bảo Bảo vừa mới quyết định gia nhập Cẩm Tú nhìn về phía Hồng tỷ.
“Kẻ hung ác nhất ở Thiên Nam và Hải Châu chính là Tô tổng.”
Giọng điệu của Hồng tỷ chứa đầy sự kiêu ngạo chỉ có ở Cẩm Tú: “Cứ làm đi, ta sẽ thông báo cho giám đốc Lục phối hợp giúp giành lấy đám người này.”
"Được, trong số tám nghìn người đẹp chọn lấy mười ba người."
Nhiếp Bảo Bảo cũng trở nên hưng phấn: “Lão nương có được đám người này, sau khi chuẩn bị kỹ càng ta không tin chúng ta không thể tạo ra được mười ba cái châm Cẩm Tú! Đến khi đó chúng ta sẽ tạo dựng tên tuổi trong giới kỹ viện Quảng Đông trước, nắm trong tay tất cả các kỹ viện cao cấp.”
Giang hồ chừng nào còn tồn tại lợi ích thì vĩnh viễn không bao giờ bình yên.
Con quái vật Cẩm Tú sau một thời gian dài im hơi lặng tiếng, một lần nữa lại lộ răng nanh trên giang hồ Hạ quốc.
...
Nếu là năm năm hoặc mười năm trước, khi nhắc đến nhà ga Thiên Đô, tất cả những kẻ mạnh ở Thiên Nam đều không kìm được mà nheo mắt lại, trong mắt chất chứa khao khát và ngưỡng mộ.
Lý do chỉ có một.
Cũng giống như địa vị của Du Tiêm Vượng ở Cảng thành trong tâm trí của những người trẻ tuổi và nguy hiểm, dưới thể chế của Hạ quốc, một nơi béo bở như nhà ga tự nhiên trở thành vùng đất anh hùng, địa điểm phong vân của những kẻ mạnh trong giang hồ Thiên Đô!
Muốn kiếm cơm ở nhà ga, ngươi không thể chỉ có lưỡi lê ba cạnh, càng không thể chỉ có dũng khí cầm một con dao trắng đi vào cầm một con dao đỏ đi ra là có thể kiếm ăn được.
Con dao găm đủ sắc bén để làm sạch lông ngỗng, nhưng không thể kiếm được chỗ đứng vững chắc. Hết chương 2509.



Bạn cần đăng nhập để bình luận