Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2168. Không biết tốt xấu



Chương 2168. Không biết tốt xấu




“Vậy thì dù có cư xử lạnh lùng và ghê tởm đến đâu, hắn vẫn là một kẻ chết vì đạo.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất nghiêm túc: “Đáng để tôn trọng và kính nể.”
“Hắn sẽ không thành công?”
Lục Viễn hiểu ý nghĩa của chết vì đạo.
“Có người thành công sao?”
Tô Bình Nam ung dung hỏi lại.
Lục Viễn thật lâu vẫn không nói gì.

“Lâm Hoa Hoa, hôm nay ngươi quá vọng động rồi.”
Hệ thống giám sát chỉ có một vài cô gái cùng độ tuổi với nhau nên ngày thường đương nhiên không thể tách rời.
Trong một nhà hàng mới mở, Dương Giai Dã tổ số 3, cũng là người thân thiết nhất với Lâm Hoa Hoa không nhịn được phê bình hành vi buổi sáng của nàng.
“Ta vọng động cái gì?”
Lâm Hoa Hoa lắc đầu, kiên quyết phản bác: “Uổng công chúng ta ngày đêm điều tra manh mối. Chú của ta gọi điện thoại cho ta mấy lần bảo ta đổi công việc nhưng ta không thèm để ý.”
Cơn giận của nữ hài có vẻ chưa tiêu: “Hắn thì sao? Chém gió thành bão, cái gì mà trả lại cho Thiên Đô một bầu trời trong xanh, kết quả hắn còn chạy nhanh hơn thỏ…”
Trong đầu Lâm Hoa Hoa chỉ toàn là biểu hiện của Hậu Đại Khánh lúc đó: “Uổng công hắn đẹp trai như vậy.”
Mạch suy nghĩ của các nữ hài luôn kỳ quái, chỉ trích bất kỳ hành vi nào cũng có thể liên quan đến ngoại hình của đối phương. Quan trọng nhất, mạch suy nghĩ của hai nữ hài đi cùng cũng lập tức chệch luôn.
“Đúng vậy, trưởng phòng Hậu đích thật rất đàn ông.”
Dương Giai Dã lập tức chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Hắn giống Lưu Thiên Vương của Cảng thành.”
“Nói bậy, ta cảm thấy giống Cao Kiến…”
Ngay lúc mấy cô gái đang cười đùa, điện thoại của Lâm Hoa Hoa đột nhiên vang lên.
Nữ hài liếc nhìn ID người gọi, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Trưởng phòng Hậu, bây giờ là giờ tan làm, xin hỏi ngươi có dặn dò gì không?”
“Gọi tất cả thành viên trong tổ về tập hợp ở cơ quan, bây giờ ta cần ngươi làm hai chuyện.”
Giọng điệu bình tĩnh của Hậu Đại Khánh truyền vào tai mấy nữ hài một cách rõ ràng: “Thứ nhất, hãy kiểm tra toàn bộ thông tin liên quan đến hung thủ giết người Chu lão lục. Ta muốn biết vì sao hắn bị bắt và tất cả những biểu hiện của hắn trong tù.”
“Thứ hai, thông báo cho trại tạm giam, Nhậm Lai Hậu nhất định phải được giam giữ riêng biệt. Ta sẽ gặp hắn vào ba tiếng sau.”
“Rõ.”
Lâm Hoa Hoa theo thói quen thẳng lưng trả lời. Sau đó, nữ hài lập tức phản ứng: “Trưởng phòng Hậu, ngươi không đi nữa sao?”
“Thế nào, ngươi không vui à?”
Sau khi nói ra một câu đùa hiếm thấy, Hậu Đại Khánh trầm giọng nói: “Ta không thể vượt qua khảo nghiệm của chính mình, nếu không theo đuổi chuyện này đến cùng, ta sẽ không bao giờ vượt qua được.”

Đúng như Tô Bình Nam đoán, Hậu Đại Khánh đã đưa ra lựa chọn khó khăn nhất.
Tin tức linh thông nhất trên thế giới này không đâu qua được quan trường.
Trong vòng mười phút sau khi Hậu Đại Khánh đưa ra quyết định, gần như tất cả những người chú ý đến diễn biến của sự việc đều biết sự lựa chọn của hắn.
Người đầu tiên gọi điện tới là vợ của Hậu Đại Khánh, Chung Tiểu Ngải: “Đại Khánh, ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta chỉ làm chuyện ta cần làm.”
Hậu Đại Khánh trả lời rất chân thành: “Tiểu Ngải, ngươi cũng biết tính cách của ta, cũng biết ta không thể đưa ra lựa chọn ngươi muốn. Bằng không, ta cùng những người ta khinh thường chẳng có gì khác nhau.”
Chung Tiểu Ngải quá hiểu chồng mình, nàng không ép Hậu Đại Khánh từ bỏ sự lựa chọn của mình như những nữ hài bình thường khác, mà nghiêm túc nói: “Ta sẽ đi nói chuyện với ba, nhưng ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?”
Hậu Đại Khánh khinh thường hỏi lại. Hắn từ đầu đến cuối đều đắm chìm trong quá khứ thuận lợi, hoàn toàn không để ý tới một sự thật chắc chắn.
Hắn đang ở Thiên Nam chứ không phải Thịnh Kinh nơi nhà họ Chung có thế lực mạnh mẽ.
“Phản công, ngươi sẽ gặp phản công mà trước giờ ngươi chưa từng gặp.”
“Ta là Hậu Đại Khánh, là nam nhân mà Chung Tiểu Ngải coi trọng. Ta sẽ không vô dụng như vậy.”
Sự kiêu ngạo và tự tin trong giọng nói của Hậu Đại Khánh thiếu chút nữa biến mất.
“Vậy thì đi làm đi.”
Tình yêu và ý thức cao cả về công lý khiến Chung Tiểu Ngải lựa chọn ủng hộ. Hơn nữa, giọng điệu của nàng để lộ một cảm giác ưu việt của người Thịnh Kinh: “Ta sẽ chú ý đến tiến triển của sự việc. Ngươi đúng lúc xóa bỏ một tập tục của Thiên Nam, để bọn hắn đừng chỉ biết cúi đầu làm việc mà không biết ngẩng đầu nhìn đường.”
Nữ nhân cúp điện thoại.
Lúc này Chung Tiểu Ngải vẫn cảm thấy ưu việt không biết rằng chính cảm giác ưu việt này của nàng đã mang đến bao nhiêu nguy hiểm cho ông chủ Chung trong cuộc tái tranh cử trong tương lai.
Nên biết rằng Hạ quốc thời kỳ này là biên niên sử về sự trỗi dậy của các anh hùng.

Đối với lựa chọn của Hậu Đại Khánh, tất nhiên có người vui mừng, có người lo lắng.
Không giống Lâm Hoa Hoa và những người trẻ tuổi đang phấn khích khác, ông chủ Lưu Lương ngồi một mình trong văn phòng, sắc mặt âm trầm.
“Tiểu Nghiêm, không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy ta, hủy bỏ toàn bộ lịch trình và cuộc họp buổi sáng.”
Ông chủ Lưu dặn dò thư ký của mình vài câu, sau đó hắn khóa trái cửa phòng, yên tĩnh đốt một điếu thuốc lá.
Trong làn khói, vẻ mặt của nam nhân tốt bụng luôn mỉm cười trong mắt người khác này có vẻ hơi hung dữ.
“Không biết tốt xấu.”
Lưu Lương lạnh lùng lẩm bẩm điều gì đó rồi bấm số điện thoại của ông chủ Vương: “Có vẻ như nhà họ Chung không nể mặt Ngô lão sau lưng ngươi rồi. Bây giờ, hãy làm mọi việc theo kế hoạch mà chúng ta đã thỏa thuận.”
“Ông chủ Lưu, như vậy thì không có khả năng cứu vãn được nữa.”
Giọng điệu ông chủ Vương có chút do dự.
“Năm đó, nguyên nhân ta cất nhắc ngươi từ một trưởng phòng nho nhỏ lên đến ngày hôm nay bởi vì ngươi là người dám nghĩ dám làm trong thời điểm then chốt. Sao, mấy năm qua bụng càng lúc càng lớn thì lá gan càng lúc càng nhỏ sao?”
Giọng điệu ông chủ Lưu có chút lạnh lẽo: “Chúng ta ngoan cố chống cự, cách phá vỡ thế cục duy nhất là tiêu diệt Hậu Đại Khánh. Đây là cuộc chiến sinh tử, không được lựa chọn.” Hết chương 2168.



Bạn cần đăng nhập để bình luận