Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 875: Tô tổng bảo ta đến làm việc

Chương 875: Tô tổng bảo ta đến làm việc
Lúc Tiểu Quảng tìm đến tận cửa, Phạm Đức Bưu và Ngưu Quảng Phát đang dùng bữa tại một nhà hàng cao cấp ở thị trấn.
“Đức Bưu, ngươi đã làm rất tốt.”
“Đều nhờ Ngưu tổng cất nhắc. Khà khà, không có gì đâu.”
Phạm Đức Bưu có chút đắc ý.
“Ngươi làm tốt lắm, nhưng ngươi có thể thay đổi diện mạo của mình không?”
Ông chủ Ngưu phát hiện tên vệ sĩ này của mình rất có năng khiếu diễn hài. Mỗi khi nhìn thấy bộ tóc giả chẳng ra gì trên đầu Phạm Đức Bưu, hắn đều không nhịn được bật cười.
“Ngài... ngài không hiểu đâu.”
Phạm Đức Bưu hùng hồn nói: “Sát khí trên người ta quá nặng, để tóc dài có thể che bớt sự sắc bén của ta.”
Ông chủ Ngưu chết lặng.
“Ầm ầm.”
Có tiếng gõ cửa, ông chủ Ngưu ra hiệu cho Phạm Đức Bưu ra cửa nhìn thử. Một thanh niên có khuôn mặt như lừa đang đứng trước cửa với đôi mắt u ám.
“Ai là ông chủ Ngưu?”
Tiểu Quảng hỏi.
Ông chủ Ngưu còn chưa kịp trả lời, Phạm Đức Bưu đã đứng ra: “Ngươi... ngươi là ai? Tìm... tìm ông chủ Ngưu làm gì?”
“Ta là Tiểu Quảng.”
Triệu Quảng Vũ đáp: “Chuyện ông chủ Ngưu chặn đường có chút không hợp lý. Anh em đều là người làm ăn, nên ta hy vọng mọi người có thể nể mặt.”
Tiểu Quảng tàn nhẫn, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Hắn đã dò hỏi thông tin chi tiết về ông chủ Ngưu, đương nhiên hắn biết rõ cái tên ăn mặc như thằng điên trước mặt mình là kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông, vậy nên giọng điệu nói chuyện cũng rất lịch sự.
Hắn không khiêm tốn cũng không hống hách, khiến Phạm Đức Bưu lập tức trở nên phấn khích.
“Ra ngoài nói chuyện đi.”
Phạm Đức Bưu gác tay lên vai Tiểu Quảng đứng ở hành lang trên tầng hai, không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngươi nói với ta là được rồi.”
Phạm Đức Bưu tỏ ra thản nhiên: “Chuyện ở bên ngoài đều do ta phụ trách. Nói cho ngươi biết, ta không đồng ý về chuyện này.”
Tiểu Quảng ngẩng đầu, nhìn kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông đang nhàn nhã đứng đó, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người từ chối mình thẳng thừng như vậy, nên hắn không có một chút phòng bị nào.
“Ngươi muốn từ chối?”
Sắc mặt Tiểu Quảng ngày càng u ám, tay trái lại bắt đầu run lên trong vô thức, đây là dấu hiệu của sự kích động.
“Người anh em, ta thấy ngươi cũng là dân đường phố... Ngươi cũng nên nghe ngóng xem trước đây ta đã làm tàn phế bao nhiêu người, gây ra bao nhiêu vụ thảm án.”
Đồng chí Phạm Đức Bưu đúng là không chịu thua kém. Sau khi hắn phát hiện ra đàn em của mình đều là những tên non nớt, khả năng khoác lác của hắn đã tăng lên một bậc.
“Được rồi, ngươi trở về đi.”
Phạm Đức Bưu nhìn thanh niên không biết sống chết trước mặt, xua tay, đồng thời bắt chước hành động đặc trưng dùng ngón tay cái ngoáy lỗ tai của Trần Hạo Nam.
“Đừng lằng nhằng nữa, nếu như bây giờ ngươi trở về thì coi như ngươi biết tự giác. Ta đảm bảo nếu ngươi trở về, mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Nếu như ngươi tiếp tục dây dưa, ta sẽ khiến ngươi khổ tận cam lai, hiểu chưa?”
Phạm Đức Bưu cười đắc ý, nói một câu mà hắn không nên nói nhất: “Coi chừng ta đánh liệt cánh tay đó của ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Quảng đã di chuyển.
Tiểu Quảng lầm tưởng rằng đối phương cũng là một nam nhân hảo hán, đương nhiên xuống tay cũng dứt khoát, không hề lưu tình. Nhưng hắn đã lật đổ hình ảnh giang hồ của Phạm đại cao thủ mà mọi người vẫn luôn tin tưởng.
Tiểu Quảng là một tay chơi dao cừ khôi. Nhát dao đầu tiên đâm thẳng vào bụng, sau đó hắn tì mạnh vào vai, mượn lực rút dao ra rồi lại đâm một nhát dao khác.
Con dao đâm vào lưng Phạm Đức Bưu đang quay đầu bỏ chạy, máu tươi phun ra lập tức nhuộm đỏ chiếc áo ca rô màu trắng của Phạm Đức Bưu.
“Cứu mạng! Có kẻ giết người!”
Bộ tóc giả rơi ra, Phạm Đức Bưu dưới cơn đau dữ dội liều mạng bò về phía trước, rống lên như một con vịt bị cắt tiết, không còn một chút phong thái thường ngày.
Cảnh tượng này của Phạm Đức Bưu vượt quá dự đoán của mọi người, kể cả Tiểu Quảng vừa xuống tay rất tàn nhẫn.
Hắn đâm bừa hai nhát dao rồi rút lui, chỉ để lại đống hỗn độn trên mặt đất và vết máu của Phạm Đức Bưu đã bất tỉnh.
Toàn bộ quá trình kéo dài chưa đầy ba phút, lúc ông chủ Ngưu và mấy tên đàn em khác đi ra, mọi chuyện đã xong xuôi.
...
“Ngưu tổng.”
Phạm Đức Bưu tái mặt, nói những lời cuối cùng trước khi hôn mê: “Ta không hề đề phòng, thanh niên đó không nói chuyện đạo lý."
Ông chủ Ngưu nghe thấy những lời đó thì sững người...

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Sau khi ngả bài, Tiểu Quảng quyết định đã làm phải làm cho đến cùng. Có những chủ hầm mỏ kia thì hắn sẽ không thiếu tiền. Không thiếu tiền thì sẽ không thiếu người reo hò ủng hộ. Do đó, những thôn dân ở gần các ngã tư bắt đầu tìm cớ gây sự. Dù sao thì nếu như đối phương thật sự tới đây, đương nhiên đã có người của Tiểu Quảng chống lưng.
Người đến người đi, con đường này không thể chặn được nữa. Ông chủ Ngưu mất hết thể diện, đám người Tiểu Quảng có sức chiến đấu đáng kinh ngạc, khiến người của hắn phải chịu tổn thất.
Ngay sau đó, có người khuyên ông chủ Ngưu.
“Hòa thuận mới kiếm được tiền, điều kiện lưu động thứ hai ngươi nhường một bước, các anh em sẽ ngoan ngoãn rời đi.”
Ông chủ Ngưu nghiến răng, từ chối đối phương với ánh mắt giận dữ.
“So ai tàn nhẫn hơn ai đúng không? Lão tử có Tiểu Hồng Bào mà sợ mấy con chim non các ngươi sao.”
Nói xong, hắn gọi cho Tô Bình Nam.
Vào ngày thứ ba, hắn nhận được một cuộc gọi.
“Tô tổng bảo ta đến làm việc.”
Giọng nói của đối phương mang khẩu âm phương Bắc xa xôi.
Ông chủ Ngưu nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người tới, Đỗ Cửu, Lục Viễn,... thậm chí hắn còn mơ tưởng đến Mộ Dung Thanh Thanh khiến hắn vừa nhìn đã lạnh hết sống lưng. Nhưng hắn không ngờ rằng, người đến là một kẻ bị thọt.
Một tên không có gì đặc biệt, chỉ có vẻ ngoài dữ tợn và hơi ít nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận