Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 952: Vua của Busan

Chương 952: Vua của Busan
Hiện tại, trong kế hoạch của Tô Bình Nam, cánh cửa của người quan trọng nhất vẫn chưa được gõ.
Thứ trưởng bộ tài chính Thôi Đấu Hoán.
Thôi Ký Hiền chưa từng thất bại đã bị từ chối hai lần. Điều này khiến cho Quách Quang Diệu vô cùng tức giận.
Ngay lúc này, một chuyện ngẫu nhiên đã mở ra lỗ hổng cho tập đoàn Kim Môn. Đồng thời, thế lực xám thống trị Busan này đã chính thức tung hàng loạt chiến trận của mình vào thế giới ngầm ở Hán thành.

Thế giới này không bao giờ thiếu những kẻ ngu ngốc.
Triệu Bính Đấu cảm thấy mình chính là tên ngốc đó. Hắn đã đầu tư những số tiền khó khăn lắm mới kiếm được của mình vào một kẻ lừa đảo. Hiện tại hắn đã mất hết tiền vốn ban đầu.
“Thằng khốn, nếu để lão tử bắt được ngươi, nhất định sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
Nam nhân lái xe giận dữ chửi bới.
Tiền không quá nhiều, nhưng từng đồng từng cắc đều do hắn vất vả mới kiếm được. Hiện tại, đại ca ngày càng ghét bỏ hắn. Rất nhiều công việc kinh doanh đã được giao cho tên khốn Vĩnh Bật. Điều này khiến cuộc sống của hắn ngày càng khó khăn hơn.
“Bây giờ từng đứa nhà quê đều mặc vest, nhưng anh em của lão tử vẫn mặc thường phục. Thế giới này bị con mẹ gì vậy.”
Sau khi lao đến chiếc xe phía trước và bấm còi vài lần, Triệu Bính Đấu vẫn không ngừng oán trách.
Là một cư dân địa phương của Hán thành, Triệu Bính Đấu giống như những người khác, có một cảm giác vượt trội không thể giải thích được. Điều này không liên quan gì đến cuộc sống có thoải mái hay là có tiền trong túi hay không, mà chỉ đơn giản là xem thường đối phương.
Bây giờ trên đường đang xôn xao về tin tức Busan xuất hiện một ông lớn có lợi ích tốt đến kinh ngạc, khó tránh khỏi khiến cho những kẻ ở Hán thành này hơi ghen tị.
Hắn là một tên vô dụng.
Một tên sống hai mươi chín tuổi vẫn chưa làm được gì. Hiện tại chỉ là một đội trưởng nhỏ của công ty có bối cảnh là xã hội đen. Nhưng niềm an ủi duy nhất của hắn chính là mười mấy người anh em liều mạng với hắn.
Chiếc xe nhanh chóng lái vào một khu dân cư, Triệu Bính Đấu lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ giấy, nhìn vào địa chỉ trên đó.
“Haiz, có lẽ là ở đây.”
Nam nhân xuống xe chửi bới: “Hiện tại công ty ở Busan phải đưa tám điểm, mà Tương Thời ca chỉ mới cho bốn điểm. Mẹ nó!”
Nam nhân không kiêng nể gì nhổ nước bọt xuống sàn nhà vừa được lau chùi sạch sẽ như mới. Có vài cư dân sống trong chung cư nhìn thấy, nhưng tất cả đều bị sự hung tợn và kiêu ngạo không thể che giấu của nam nhân doạ sợ.
“Chủ tịch Thôi Đức Hiền phòng 503, tòa nhà 18, trả tiền.”
Nam nhân làm thông cổ, gầm lên: “Mượn tiền của người khác thì phải trả lại còn không đúng sao?”
Không thể không nói, người thường xuyên chém giết như Triệu Bính Đấu vô cùng sung sức. Giọng nói của hắn khiến nhiều cư dân phải mở cửa sổ.
Triệu Bính Đấu không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, tiếp tục hét lớn: “Cư dân của tòa nhà 18 nghe đây, chính vì tên khốn Thôi Đức Hiền này không trả lại tiền, vợ con ta sắp chết đói đến nơi rồi. Tên cặn bã như vậy...”
La hét rất có hiệu quả. Mười phút sau, Triệu Bính Đấu bước vào cửa nhà Thôi Đức Hiền.
“Tiểu tử, ngươi thật quá đáng.”
Thôi Đức Hiền khoảng chừng năm mươi tuổi, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ: “Nói thế nào đi nữa ta cũng là hậu duệ của Thôi gia ở Khánh Châu, ngươi làm như vậy không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của một mình ta.”
“Danh tiếng cái rắm!”
Triệu Bính Đấu cắt ngang sự dài dòng của đối phương: “Ta không cần biết ngươi là hậu duệ nhà ai. Ta chỉ biết nếu ngươi không trả tiền, ngươi sẽ có kết cục rất thảm.”
Vừa nói nam nhân vừa cởi áo vest và áo sơ mi, để lộ phần thân trên trần trụi với những hình xăm sặc sỡ, đồng thời đặt một con dao sắc lạnh trước mặt đối phương...
“Trả tiền hoặc giết ta.”
Ngón tay Triệu Bính Đấu trượt trên bụng dưới: “Bắt đầu rạch từ đây, ruột sẽ rơi ra. Rất đau, nhưng làm sạch có chút phiền phức.”
Hai mươi phút sau, Thôi Đức Hiền nhìn bóng lưng Triệu Bính Đấu vênh váo bước vào xe với vẻ mặt dữ tợn, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại.
“Kỷ Hiền, nghe nói ngươi rất có quyền lực ở Busan. Ngươi có thể giúp ta một việc được không? Dù sao thì ngươi cũng là thành viên của Thôi gia.”
“Giúp?”
Giọng nói của Thôi Ký Hiền trong điện thoại có chút lạnh lùng: “Không phải ngươi cho rằng một thuyết khách như ta không đủ tư cách làm người nhà họ Thôi sao? Lúc ta nhờ ngươi giúp ta tiến cử với thứ trưởng Thôi, hình như ngươi không nói như vậy.”
“Ta thực sự chỉ có chút giao tình với hắn.”
Nhìn nhà cửa bừa bộn, vợ và con gái thì đang run rẩy, Thôi Đức Hiền cảm thấy bất lực: “Thứ trưởng Thôi rất khó giao tiếp, vậy nên ngày thường ta không liên lạc với hắn. Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta trút bỏ cơn giận này, cho dù ta có quỳ xuống cầu xin hắn, ta cũng sẽ cố gắng để các ngươi gặp mặt một lần.”
“Được.”
Giọng nói Thôi Ký Hiền rất lạnh lùng: “Ta hy vọng ngươi hiểu được ngươi có thể từ chối ta, nhưng không thể gạt ta.”
Thôi Đức Hiền lau mồ hôi lạnh trên trán. Xét về bối phận, người này là em trai của hắn, nghe nói đang làm việc cho tập đoàn Kim Môn ở Busan. Đó là một doanh nghiệp giống như ác long.
Lời nói của hắn có chút miễn cưỡng, nên hắn hay dùng từ cố gắng. Nhưng rõ ràng là đối phương không dễ lừa như vậy.
Quay người lại nhìn sắc mặt còn tái nhợt, cùng với ánh mắt ngây ngẩn vì sợ hãi của con gái, hắn liền hạ quyết tâm. Dù sao muốn đối phó với lưu manh thì phải tìm lưu manh tàn nhẫn hơn mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Thành giao.”
Thôi Đức Hiền nghiến răng: “Ta hứa với ngươi sẽ cố gắng hết sức.”
“Không phải là cố gắng hết sức, mà là chắc chắn phải làm được.”
Giọng nói của Thôi Ký Hiền như ma quỷ lọt vào tai Thôi Đức Hiền: “Nếu không ngươi sẽ chịu cơn giận của chủ tịch Đinh tập đoàn Kim Môn.”
Đinh Thanh.
Thôi Đức Hiền đã qua lại với nhiều hạng người nên hắn biết người này.
Vua của Busan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận