Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1284. Ân tình lớn bằng trời



Chương 1284. Ân tình lớn bằng trời




Người gọi điện thoại đến là lãnh đạo chức phó của một bộ môn, họ Triệu.
Cấp độ này, vị trí này trông rất hào nhoáng. Đối với những người ở xa Thịnh Kinh thì đủ hiển hách, nhưng ở Thịnh Kinh thì có chút xấu hổ.
Nhưng Quý Vân Phàm lại rất xem trọng vị lãnh đạo này. Hắn cho rằng người này sẽ là ông chủ lớn phụ trách bộ phận năng lượng trong mười năm tới.
Hắn đã đặt cược vào đối phương, đồng thời cũng đã qua lại những năm năm.
Mới năm năm thôi mà, Quý Vân Phàm từ tầng dưới chót bò lên hiểu rất rõ chữ nhẫn.
“Có việc gì ngươi cứ nói.”
Mặc dù đã quyết định giúp đỡ nhưng Quý Vân Phàm vẫn thể hiện ý chỉ cần có thể dùng đến ta, tất cả đều không thành vấn đề.
“Là như thế này, ngươi có thể giúp ta tìm vé đi Thượng Hải chuyến muộn nhất là nửa tiếng sau được không? Ta cần hai vé.”
Đối phương rõ ràng đang rất vội, giọng điệu trầm ổn ngày thường trở nên hốt hoảng. Mấy phút sau, Quý Vân Phàm đã hiểu đối phương đang gặp chuyện gì.
Con gái ông chủ Triệu và bạn trai đã gặp tai nạn khi bọn hắn đang chơi ở công viên giải trí Thượng Hải, chiếc tàu lượn siêu tốc mà bọn hắn đang đi suýt biến thành một chiếc máy bay trên mây.
Người bạn trai tử vong ngay tại chỗ, cô gái tuy may mắn sống sót nhưng phải cấp cứu, cần truyền máu gấp.
Vấn đề nằm ở đây. Máu của con gái ông chủ Triệu là loại máu hiếm, không phải loại bình thường, ngay cả ở Thượng Hải, trong kho cũng chỉ còn một lượng nhỏ. Con gái chảy máu rất nhiều, ông chủ Triệu cầu thần bái Phật tìm đúng quan hệ nhưng vẫn thiếu máu.
Không giữ được bình tĩnh, Triệu phu nhân sắp điên lên, lập tức kéo em trai ruột của mình dự định bay đến Thượng Hải.
Thứ nhất là tình mẫu tử. Thứ hai, hai người cũng thuộc loại máu hiếm, trong thời điểm then chốt có thể cứu mạng.
Nhưng bây giờ cách giờ cất cánh chỉ còn nửa tiếng. Đừng nói là khoang hạng nhất, cho dù là khoang phổ thông cũng khó mà mua được một tấm, huống chi lúc này cần những hai tấm.
Mà đừng nói lúc này, ngay cả chuyến bay sau đó cũng đã bán hết. Cho nên việc này có chút khó khăn đối với ông chủ Triệu bộ phận năng lượng.
Thế là Quý Vân Phàm khổ tâm kinh doanh nhân mạch là người xuất hiện đầu tiên trong suy nghĩ của ông chủ Triệu. Từ điểm này có thể nói ông chủ Quý đã thành công.
“Ngươi cứ cho người chạy đến sân bay trước, để ta thử coi.”
Quý Vân Phàm không dám cam đoan. Sau khi cúp điện thoại, hắn cười khổ với Tô Bình Nam và Mạnh Tịnh Tuyết: “Hai người chờ ta một lát, ta tìm người thử một chút.”
Tô Bình Nam mỉm cười dùng tay ra hiệu mời.
Ông chủ Quý bật hết hỏa lực, ba chiếc điện thoại bắt đầu làm việc.
Một phút sau, hắn phản hồi cuộc điện thoại đầu tiên cho ông chủ Triệu: “Chuyến bay kế tiếp vào ba tiếng sau, ta cam đoan có thể giúp ngươi lấy được hai tấm vé khoang hạng nhất, có được không?”
“A, sợ không kịp.”
Ông chủ Quý cắn răng tiếp tục tìm kiếm trong mạng lưới mà hắn đã tỉ mỉ đan thành.
Ba phút sau, hắn gọi cuộc điện thoại thứ hai: “Ngươi có thể đến sân bay quân sự trong một giờ nữa, có thể đi chuyên cơ. Nhưng không thể đi thẳng đến Hồng Kiều, chỉ có thể bắt xe từ ngoại ô vào thành phố trong một tiếng rưỡi.”
“Được.”
Giọng điệu ông chủ Triệu có chút cảm động: “Làm phiền ngươi quá nhưng ngươi còn cách nào nhanh hơn chút nữa không?”
Ông chủ Quý cúp điện thoại thở dài. Hắn đã sử dụng quan hệ với lão đại của sân bay nhưng xác thực không bột đố gột nên hồ.
Không có vé chính là không có vé.
Quý Vân Phàm có một sự hiểu biết thấu đáo về tình người.
Ông chủ Triệu cái gì cũng tốt, nhưng lại là người sợ vợ. Chuyện này chỉ xét từ góc độ hiệu quả và lợi ích thì một khi con gái của ông chủ Triệu xảy ra chuyện, Triệu phu nhân sẽ không nhìn thấy sự bận rộn và nỗ lực của hắn ngày hôm nay, mà sẽ chôn một cây gai trong lòng vì cái chết của con gái.
Quý Vân Phàm hiểu rõ tính cách của Triệu phu nhân. Đây không phải hắn suy đoán lung tung.
Theo thời gian, sự đánh giá hắn làm việc không hiệu quả và vô dụng vào thời điểm quan trọng sẽ ăn sâu vào ông chủ Triệu.
Mặc dù không có khả năng trả thù hắn, nhưng liệu có cảm kích không?
Ha ha, sau này hắn nên ngoan ngoãn không xuất hiện trước mặt người đó. Ai biết sau khi đối phương nhìn vật nhớ người, hắn có bị ném xuống ao cho cá ăn hay không.
“Có cần ta giúp đỡ hay không?”
Điều làm cho Quý Vân Phàm không ngờ đến là Tô Bình Nam vẫn đang ngồi ngay ngắn nhìn hắn bận rộn lại lên tiếng: “Có lẽ ta có khả năng giúp ngươi.”
“Vậy thì cảm ơn ngươi. Ta nợ ngươi một ân tình lớn bằng trời.” Câu nói này của Quý Vân Phàm đủ nặng.
“Giúp được ngươi hay không còn phải xem vận khí của ngươi.”
Tô Bình Nam giang tay: “Ngươi quen thuộc với sân bay như vậy, nhất định có thể lấy được danh sách hành khách.”
“Lấy được.” Quý Vân Phàm gật đầu.
“Vậy thì ngươi hãy cầu thần bái Phật có hai người có thẻ căn cước bắt đầu bằng hai số này, một người là 91 và người kia là 1024.”
Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà: “Hải Châu và Thiên Nam, chỉ cần là người của hai nơi này, khả năng 80% ta có quan hệ, sau đó sẽ có cách khiến cho đối phương bỏ vé.”
Dưới ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Tô Bình Nam, Quý Vân Phàm bấm điện thoại gọi đến sân bay.

“Lý Thiên Cẩu?”
“Cẩu tử?”
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nam nhân kia bước đến trước mặt Cảnh Hùng Tử. Khi đối phương chỉ vào gương mặt dữ tợn của nam nhân để phân biệt, hắn đã thốt ra hai chữ này.
Bởi vì kích động, giọng của Cảnh Hùng Tử rất lớn: “Thằng oắt ngươi còn nhớ lão tử sao, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ.”
Nam nhân định vỗ vào vai đối phương một cái.
Quần áo tinh xảo và đắt đỏ của đối phương khiến Cảnh Hùng Tử ngừng động tác có chút đột ngột của mình. Hết chương 1284.



Bạn cần đăng nhập để bình luận