Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 870: Tô tổng muốn gặp ngươi

Chương 870: Tô tổng muốn gặp ngươi
"Nói tiếp đi."
Tô Bình Nam đã lờ mờ hiểu ra rốt cuộc Vạn Thu Sinh muốn nói gì, nhưng vẫn tỏ ra kiên nhẫn.
"Tiền bạc quyết định tất cả.
Hàng năm có khoảng sáu mươi nghìn sinh viên nghèo không thể tham dự cuộc thi tư pháp, chúng ta cần chọn ra một người nổi trội từ trong số đó để đầu tư, sau đó đưa thế lực của chúng ta xâm nhập dần dần. Tô tổng, ngài nghĩ mà xem, giả sử mười mấy hai mươi năm sau chúng ta có mấy chục, thậm chí hơn trăm kiểm sát viên, vậy thì không ai có thể ngăn cản chúng ta quật khởi."
"Mười mấy hai mươi năm?"
Tô Bình Nam bình tĩnh cất lời: "Quá lâu."
"Tô tổng, trong thể chế cần lý lịch và cơ hội. Nếu không có ô dù, rất ít người có thể một bước lên mây."
"Nhưng bọn hắn có tập đoàn Cẩm Tú."
Giọng điệu Tô Bình Nam tràn đầy bá đạo và tự tin: "Làm việc không cần quá khuôn phép, chúng ta chính là ô dù."
"Ta hiểu rồi."
Vạn Thu Sinh bừng tỉnh: "Thời gian có thể rút ngắn phân nửa, thậm chí nhiều hơn."
"Làm việc thật tốt, phải khống chế hoàn toàn bằng bất cứ giá nào."
Giọng Tô Bình Nam tàn nhẫn: "Tập đoàn Cẩm Tú không làm việc giúp người hại ta. Chó nghe lời thì giữ, chó không nghe lời thì đánh chết."
"Ta hiểu."
Giọng Vạn Thu Sinh run rẩy. Hắn biết một con đường thênh thang sáng lạn đã xuất hiện trước mặt mình.
"Làm việc cho tốt."
Tô Bình Nam cúp máy.

Cùng lúc đó, trong văn phòng cảnh sát.
Trưởng phòng Khương, cảnh sát Cao - cấp trên của hắn, và kiểm sát viên Phác đều lộ vẻ nghiêm túc.
"Trương Tú Cơ dễ khống chế nhất, vì vậy chúng ta đã liên lạc với hắn, tỏ ý dốc sức hỗ trợ hắn thượng vị."
Trưởng phòng Khương lên tiếng trước: "Hắn rất thông minh, bày tỏ ý muốn hợp tác. Một khi hắn thượng vị sẽ hoàn toàn phục tùng chúng ta, đồng thời vô số kẻ kiều mạng trong nội bộ bọn hắn sẽ bị thanh trừ quy mô lớn."
"Nếu chuyện này thành công thì sau này chúng ta sẽ thoải mái hơn nhiều. Một tập đoàn Kim Môn biết nghe lời có lợi ích cực lớn đối với tương lai của mỗi chúng ta."
Cảnh sát Cao híp mắt, bổ sung thêm một câu.
"Đừng chỉ nói lời êm tai, khó khăn nằm ở đâu?"
Kiểm sát viên Phác Xương Dũng nhắm vào trọng tâm: "Hay là hai người đừng ra tay, cứ để ta."
"Thực lực của Trương Tú Cơ không thắng được Lý Trọng Cửu và Đinh Thanh, nhưng chứng cứ trong tay chúng ta không đủ để khởi tố, vì vậy ta muốn nhờ ngài giúp đỡ."
Trưởng phòng Khương nói câu này với sắc mặt khó coi. Những chứng cứ tiểu tử Lý Tử Thành cung cấp không có gì quan trọng, điều này khiến hắn cực kỳ giận dữ.
"Ta biết rồi."
Phác Xương Dũng đanh mặt nói: "Các ngươi muốn cưỡng chế tạm giam hai người bọn hắn sao?"
"Đúng vậy."
Trưởng phòng Khương trả lời: "Không phải hai người bọn hắn, mà là Lý Trọng Cửu."
"Tại sao lại là hắn?"
Phác Xương Dũng hỏi.
"Lý Trọng Cửu ngông cuồng tự đại hơn Đinh Thanh, hắn nhất định sẽ cho rằng Đinh Thanh giở trò. Với tính cách của hắn, hắn chắc chắn sẽ báo thù. Chúng ta cần thanh đao sắc bén này."
Dễ thấy trưởng phòng Khương đã suy nghĩ tường tận.
"Có điều hắn là dòng chính của Thạch Đông Sơ, cho nên kiểm sát viên Lý và nghị viên Thôi chắc chắn sẽ can thiệp, chuyện này cần ngài hỗ trợ."
Cảnh sát Cao nói ra hai mục đích.
"Hai người các ngươi đang đùa với lửa đấy. Các ngươi đã có gan, vậy thì ta có thể giúp các ngươi một lần."
Phác Xương Dũng trầm ngâm vài phút, cuối cùng gật đầu trước ánh mắt mong đợi của hai người kia.
...
Bạch Tùng kể chuyện suốt đêm. Khi Nguyễn Tư Thanh ngáp ngủ, nàng mới kinh ngạc nhận ra phía chân trời đã hiện ánh sáng bạc, nhờ đó nữ hài thoát ra khỏi câu chuyện kinh tâm động phách của nam nhân tên Tô Bình Nam kia.
"Làm phiền ngươi quá!"
Nữ hài lễ phép nói cảm ơn. Hiện tại câu chuyện đã đến đoạn Tô Bình Nam suýt bị nổ chết, nữ hài vẫn chưa thỏa mãn. Thế nhưng trời đã sáng rồi, không tiện quấy rầy Bạch Tùng thêm nữa.
"Không sao."
Bạch Tùng cũng mệt mỏi thấy rõ: "Có lẽ ngươi là độc giả duy nhất của cuốn sách này, cũng coi như ta có nơi gửi gắm. Nếu ngươi muốn nghe nội dung tiếp theo thì buổi tối ta kể cho."
"Được."
Nữ hài gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm đi!"
Lúc này Nguyễn Tư Thanh không biết rằng đây là lần cuối nàng nhìn thấy nam nhân này, và nàng cũng không có cơ hội nghe tiếp câu chuyện về Tô Bình Nam.

Ba tiếng sau, Tô Bình Nam về đến Thiên Đô.
"Dẫn hắn đến gặp ta."
Tô Bình Nam trở lại tòa nhà Cẩm Tú, đặt bản thảo mình đã đọc trên đường lên bàn làm việc, sau đó nói với Lục Viễn.
"Còn có một nữ hài."
Lục Viễn bước tới thì thầm vài câu. Tô Bình Nam nghe xong, hờ hững xua tay: "Liên lạc với tổng biên tập chưa?"
"Đã liên lạc, tổng biên tập Vương sẽ đến đón người."
Lục Viễn trả lời.
"Nợ ơn phải trả, khi nào tổng biên tập Vương tới thì báo cho ta kẻo người khác lại bảo Cẩm Tú không hiểu chuyện. Đến lúc đó cùng ăn một bữa. Nữ hài sẽ không nói lung tung, cữu cữu nàng biết phải làm thế nào."

Bạch Tùng đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cơn buồn ngủ mơ màng lập tức bay biến bởi một câu nói của Lục Viễn.
"Tô tổng đã về, hắn muốn gặp ngươi."
Bạch Tùng đờ đẫn cả người.
Hắn hệt như một bức tượng gỗ ngây ngốc đi theo phía sau Lục Viễn, mãi cho đến khi đứng trước tòa nhà Cẩm Tú được miêu tả trong sách vô số lần hắn mới hoàn hồn.
"Trước kia ta vẫn luôn muốn vào xem bên trong như thế nào, tiếc là lại vào trong tình huống này."
Bạch Tùng cảm thán.
Lục Viễn nhếch môi: "Chỉ là một nơi hơi lớn mà thôi. Đi nào, cho ngươi xem đủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận