Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1412. Đừng đuổi cùng giết tận



Chương 1412. Đừng đuổi cùng giết tận




"Chính ca, có người động vào Phi Cơ."
Từ Tử San và Hoa Cẩu cũng kinh ngạc. Nữ hài lập tức thông báo cho Hoàng Văn Chính: "Có cần chúng ta ngăn cản không?"
"Chó cắn chó một miệng lông."
Giọng nói của Hoàng Văn Chính rất lạnh lùng: "Yên lặng theo dõi diễn biến, đừng bại lộ bản thân."
Trong lúc Từ Tử San báo cáo, A Bảo đã chém sáu nhát dao, Phi Cơ chật vật liên tiếp lùi về sau.
Mặc dù trực giác của Phi Cơ rất chuẩn, hơn nữa hắn rất giỏi đánh đấm. Nhưng nhát dao đầu tiên đã làm cho cơ thể hắn trở nên chậm chạp, ngoài ra vai còn trúng hai nhát dao.
Máu tươi chảy tí tách.
Phi Cơ đã lui vào phòng bếp. Hắn cầm cao dao phay của Lương thúc, cười dữ tợn: "Gan đấy! Thật không ngờ ngươi một mình đến giết ta, ta muốn xem ngươi có bản lĩnh này không."
Phi Cơ máu me khắp người, vết thương trên trán A Bảo cũng nhuộm nửa gương mặt hắn thành màu đỏ. Dưới ánh đèn ấm áp của quán ăn khuya, hai người trông như ác quỷ trong địa ngục!
Hai người nhìn nhau, không ai lùi bước, trong mắt toàn là sự hung hãn và lệ khí.
"Nhóc con ra ngoài đi."
Câu nói của Lương thúc đã cắt ngang hai người còn định tiếp tục liều mạng đánh giết. A Bảo liếc mắt nhìn. Trong tay người trung niên mang vẻ mặt tang thương này là một khẩu súng ngắn.
"Chỗ ta là nơi ăn cơm, không phải nơi giết người."
Lương thúc cầm súng rất vững, giọng điệu kiên quyết: "Ngươi ra tay thì ta nhất định sẽ nổ súng."
A Bảo lắc cái đầu hơi choáng váng, liếc nhìn bàn tay vững như bàn thạch kia, sau đó dứt khoát xoay người bước nhanh ra khỏi cửa rồi biến mất.
Biểu hiện dứt khoát khiến Lương thúc gật đầu.
Chuyện không thể làm thì tuyệt đối không thể dây dưa.
Đây là một quy tắc của đao thủ đỉnh cấp.
Phi Cơ thả lỏng, cơ thể bủn rủn, một tay cầm dao phay, một tay bấm điện thoại.
"Mang người đến đón ta."

Lâm Vi Ninh là một nữ hài rất hiểu chuyện.
Mặc dù nàng rất lo lắng cho nam nhân của mình, nhưng nàng cũng hiểu con đường của hắn thì hắn phải tự đi hết, điều duy nhất mình có thể làm là cầu nguyện.
Từ khi A Bảo rời đi, nữ nhân vẫn luôn ngồi trong phòng khách, chắp hai tay cầu nguyện cho nam nhân của mình có thể bình an trở về.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Tiếng mở cửa vang lên, nữ hài lập tức bật dậy.
Trước mắt nàng là dáng vẻ nhếch nhác đầy máu của nam nhân.
"Ngươi bị thương ở đâu? Có nặng lắm không? Ta lấy thuốc cho ngươi."
Hai tay run rẩy và ánh mắt quan tâm của nữ hài khiến A Bảo cảm thấy ấm lòng. Hắn đã thấy rất nhiều âm mưu lừa lọc và chém giết đẫm máu trong giang hồ, cho nên hắn biết chỉ có nữ nhân này mới là tất cả của mình.
"Ta không sao, ngươi lập tức thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài trốn cùng ta mấy ngày."
A Bảo bình tĩnh nói: "Đợi sóng gió qua đi, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Cảng thành."
Nữ hài lập tức bận rộn.
Vẻ mặt A Bảo nặng nề.
Không giết chết Phi Cơ, hậu họa khôn cùng.
Phi Cơ ra ngoài lăn lộn cần thể diện, gặp phải chuyện này nhất định sẽ trả thù gấp mười. Mà thế lực của Hòa Ký lớn kinh người, hắn nhất định phải rời đi ngay lập tức. Hắn không ngờ Phi Cơ lại cảnh giác như vậy, hơn nữa chủ quán cơm hết sức bình thường kia lại có súng ngắn, vì thế mình mới thất bại.
Cho đến lúc này, nam nhân vẫn tin tưởng tuyệt đối lúc đó mình có thể giết chết Phi Cơ. Sở dĩ hắn rời đi là bởi vì sát ý trong mắt chủ quán.

Tiếng ô tô vang vọng trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Cả con ngõ bị mười chiếc ô tô màu đen bao vây. Lữ Tư Kiệt đanh mặt đẩy cửa quán ăn ra. Khi thấy Phi Cơ cả người đầy máu nhưng vẫn sáng láng tinh thần, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vết thương có nghiêm trọng không?"
Lữ Tư Kiệt nói: "Ta đã cho người đi mời bác sĩ Lưu, năm phút nữa hắn tới."
"Không chết được."
Phi Cơ cười khổ. Đao pháp của tên đao thủ kia rất ác, nếu không phải hắn lùi lại nhanh thì một nhát dao kia đủ để mổ bụng hắn.
"Ngươi có biết kẻ nào làm không?"
Lữ Tư Kiệt ra hiệu cho mấy thuộc hạ đỡ Phi Cơ dậy, tiếp tục nói: "Ta dẫn người đi chém tên khốn đó."
"Không biết, nhưng chỉ có mấy đao thủ đỉnh cấp thôi, không khó điều tra."
Phi Cơ nhớ lại tướng mạo của A Bảo rồi nói: "Tìm từng người cho ta, ta muốn hắn chết."

"Ta nợ ngươi một mạng."
Bác sĩ Lưu chạy tới băng bó vết thương. Trước khi đi, Phi Cơ nghiêm túc cảm ơn Lương thúc: "Sau này ngươi cần giúp đỡ thì cứ nói."
Nói xong nam nhân còn chỉ vào khẩu súng ngắn đặt trên quầy: "Thứ này rất rắc rối, hôm nay có không ít người nhìn thấy nó, đừng giữ lại."
Phi Cơ nhìn Lương thúc, mỉm cười bổ sung thêm một câu: "Yên tâm đi, ta sẽ tìm người gánh tội thay. Đừng tiếc, nếu ngươi tiếc thì ta tặng ngươi một cái khác."
"Đồ chơi mô phỏng mà thôi."
Lương thúc vuốt ve khẩu súng, mỉm cười giải thích: "Thường thì ta chỉ dùng để dọa người thôi, không ngờ dọa được đối phương."
Nhìn Phi Cơ được người trước kẻ sau bảo vệ, người trung niên với mái tóc hoa râm lộ vẻ mặt nhân từ nhìn thấu thế sự: "Chẳng ai dễ dàng cả. Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì hãy khoan dung chút, đừng đuổi cùng giết tận."
"Có một số việc chỉ cần làm là phải nhận."
Phi Cơ không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng khi đi bước ra khỏi cửa lại trả lời một câu lập lờ nước đôi. Hết chương 1412.



Bạn cần đăng nhập để bình luận