Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2609. Tài sản quý giá nhất



Chương 2609. Tài sản quý giá nhất




“Sau khi giết chết toàn bộ lực lượng đặc biệt, tất cả sẽ được buộc đá chìm vào đáy biển. Hơn nữa, toàn bộ kiến trúc trên đảo sẽ bị thiêu rụi, không để lại dấu vết.”
Sĩ quan tham mưu Phác lúc này đã mất hết khí chất ôn hòa thường ngày, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ: “Chỉ có xóa bỏ mọi dấu vết, chúng ta mới có thể vượt qua kỳ khảo hạch quân sự và tiếp tục có tương lai trong quân đội.”
Nếu là giới văn phòng, đương nhiên sẽ không tham gia huấn luyện.
Sĩ quan tham mưu Phác chưa từng sống chết cùng đội đặc công là một trong những lãnh đạo cấp cao kiên quyết thực hiện kế hoạch này nhất. Hắn bày tỏ suy nghĩ của mình rất thẳng thắn: “Đừng mềm lòng hay do dự. Những kẻ đó từng là rác rưởi của xã hội, bây giờ trải qua quá trình huấn luyện khủng khiếp như vậy lại càng đáng sợ hơn. Nếu bọn hắn không chết, chúng ta sẽ chết. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
“Làm việc đi. Tham mưu Phác, ngươi đưa người đến kiểm soát kho vũ khí. Những kẻ không có vũ khí đó sẽ không phải là đối thủ của chúng ta cho dù bọn hắn có hung hãn đến đâu khi cận chiến.”
Trung úy Thôi ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa phòng họp. Nét mặt của hắn vô cùng cổ quái, dường như đã hạ quyết tâm nào đó.
“Tan họp, chúc các vị có chuyến đi bình an.”
Nam nhân khoát tay.
Trung úy Thôi đã lừa gạt tất cả huấn luyện viên ở đây.
Bởi vì là người lính có trình độ quân sự cao nhất trên toàn hòn đảo, hắn đã nghe thấy một âm thanh giòn tan!
Trung úy Thôi biết chính xác âm thanh gãy xương tượng trưng cho điều gì vào lúc này. Hắn hoàn toàn thất vọng trước lòng tham danh lợi và sự tàn nhẫn của cấp dưới đối với đồng nghiệp.
Là một người lính, hắn lựa chọn tuân theo mệnh lệnh của kế hoạch thanh trừng.
Tương tự, vì danh dự của người lính, trung úy Thôi lựa chọn im lặng.
“Ngươi không ra tay được thì để ta dẫn đội.”
Tham mưu Phác nhìn trung úy Thôi im lặng ngồi một chỗ, sắc mặt hiện lên sự bất mãn. Hắn đứng dậy, mở cánh cửa phòng họp: “Tất cả mọi người mang theo vũ khí cùng ta tiến lên.”
Pằng.
Tham mưu Phác còn chưa nói xong, một viên đạn đã bắn bay hộp sọ của hắn. Nửa cái đầu của hắn biến mất. Máu đỏ và chất lỏng màu trắng bắn tung tóe khắp mặt của trung úy Thôi ngồi gần nhất.
“Có địch tập kích.”
Một số binh lính gầm lên dữ dội, hàng loạt tiếng súng như pháo nổ vang vọng khắp đảo Silmi.
Đội đặc nhiệm 684 đã phát động cuộc tấn công cuối cùng.

Những viên đạn được bắn ra từ cuộc đọ súng giữa hai bên tạo nên những đốm sáng lắc lư trong đêm.
Những người được trung úy Thôi chọn làm người hướng dẫn cho lực lượng đặc biệt ngưng tụ toàn bộ tâm huyết này chắc chắn không phải người tầm thường. Cho dù bọn hắn đã mất đi cơ hội đầu tiên, nhưng việc bọn hắn vẫn có thể phản kích trong tình huống chỉ trong mấy phút đã bị bắn chết hơn ba mươi người đã thể hiện phẩm chất quân sự của bọn hắn.
Trung úy Thôi quan sát tình hình chiến đấu qua cửa sổ phòng họp với vẻ mặt hài lòng.
Không sai, là hài lòng.
Bởi vì hắn biết đây là lần duy nhất trong đời và là cơ hội cuối cùng để nhìn thấy tác phẩm hoàn hảo của mình!
Ánh mắt nam nhân cực nóng và tham lam.
Những chiến binh này hoàn toàn xứng đáng với tâm huyết của hắn.
Nhìn thấy những kẻ đó lăn lộn chạy như báo trong làn đạn bay, rồi duy trì độ bắn chính xác trong khi di chuyển ở tốc độ cao, trung úy Thôi nở nụ cười vui mừng.
“Có vẻ như phương pháp của mình là đúng. Khả năng của những người này chắc chắn ngang bằng với lực lượng đặc biệt của Hạ quốc khi chiến đấu đường phố.”
Năng lực chiến đấu đường phố của quân đội Hạ quốc được xếp hạng đầu trên thế giới. Điều này đã được chứng minh qua rất nhiều trận chiến thực tế. Khi trung úy Thôi đưa ra lời nhận xét này, hắn đã thừa nhận thành tích của đội đặc chiến 684 vượt xa mong muốn của hắn.
“Trong tương lai, thế giới sẽ là sân khấu tác chiến của bộ đội đặc chủng. Những người lính này là tài sản quý giá nhất. Thật đáng tiếc! Đám chính trị gia là những con lợn ngu ngốc, bọn hắn không biết mình đang từ bỏ điều gì.”
Trung úy Thôi nhìn trung sĩ Tào, chậm rãi lên tiếng.
Trung sĩ Tào nhẹ gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, biểu hiện cực kỳ giống với năm đó hai người cùng nhau thành lập đội đặc chiến.
Khác với âm thanh giết chóc bên ngoài, trong phòng họp yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Hiện tại, trong phòng họp chỉ còn trung úy Thôi và trung sĩ Tào.
Trung úy Thôi không tỏ ra hoài nghi việc trung sĩ Tào không ra ngoài tiến hành phản kích. Dù sao, đối phương vẫn luôn phản đối việc giết chết những chiến sĩ kia. Cho nên, hắn không hành động cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Ta vẫn luôn ép ngươi, cho rằng lòng ham muốn công danh lợi lộc của ngươi quá mạnh, không phải là một quân nhân thuần túy.”
Trung úy Thôi nhìn trung sĩ Tào, ung dung nói tiếp: “Nhưng ta không ngờ ngươi lại luôn phản đối việc giết chết những chiến sĩ bên ngoài. Cho nên, ta sai rồi, ta xin lỗi ngươi.”
Lần đầu tiên trung úy Thôi kiêu ngạo nói lời xin lỗi cấp dưới của mình.
“Ngươi muốn tự sát sao?”
Nhìn trung úy Thôi đang nghiêm túc lau khẩu súng lục của mình, trung sĩ Tào mỉm cười: “Chỉ khi nào tên gia hỏa kiêu ngạo ngươi sắp chết, ngươi mới nói lời xin lỗi ta.”
“Quân nhân da ngựa bọc thây. Mặc dù ta không thể làm được điều đó nhưng chết dưới súng cũng là một kết quả không tệ rồi. Tối thiểu là còn tốt hơn việc kéo dài hơi tàn trên giường bệnh, rồi sau đó chết đi.”
Trung úy Thôi mở chốt an toàn của khẩu súng lục, rút chốt kiểm tra súng, đặt khẩu súng trong tầm tay rồi chỉnh lại bộ quân phục.
Rốt cuộc hắn vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng. Hết chương 2609.



Bạn cần đăng nhập để bình luận