Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 321: Rõ như lòng bàn tay mới có thể khống chế tốt

Chương 321: Rõ như lòng bàn tay mới có thể khống chế tốt
Tin tức Lưu Thế Hách lái xe rơi xuống núi mà chết chẳng có ảnh hưởng gì tới cư dân của đảo Quy Vĩ.
Nhưng đối với đám cổ trùng được Cẩm Tú lựa chọn như Đinh Thanh thì tin tức này chẳng khác nào tiếng sấm bên tai.
Hàng loạt thủ đoạn của Quách Quang Diệu khiến cho không ai dám hoài nghi tài lực và lời hứa hẹn của tập đoàn Cẩm Tú.
Ăn chén cơm này của Cẩm Tú, người có thể chân chính quật khởi là người không thể nào không độc ác, sát phạt và quyết đoán được.
Bình thường những người này không có cơ hội, bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt. Một bước làm vua hay một bước tử vong, tập đoàn Cẩm Tú sẽ không hỏi đến mà để cho chính bọn hắn lựa chọn.
Vì vậy mới có cảnh Đinh Thanh ở quán thịt nướng ven đường.
Vì một lý do nào đó, Lý Tự Thành không muốn Đinh Thanh dính líu đến cuộc tranh đoạt thượng vị vô cùng bi thảm này.
Tin tức của hắn linh thông hơn Đinh Thanh nhưng tiếc là hắn không thể khuyên nhủ gì được nam nhân đã bị tham vọng kích động này. Bởi vì hắn không thể nói ra nguồn gốc của tin tức.
Con mắt của tập đoàn Cẩm Tú rất độc, có thể thấy được bọn hắn đã thực sự cho điều tra. Những người được tuyển chọn ra đều là nhân tài mới xuất hiện của các thế lực lớn, người sau càng hung bạo hơn người trước.
Đinh Thanh hơi say. Một người có dã tâm bừng bừng như hắn gặp một cơ hội tốt nhưng không cách nào phát huy được tài hoa của mình. Loại tâm sự buồn bực này, cái tên trong lòng không có chí lớn như Lý Tử Thành không thể nào hiểu được.
Tiễn Đinh Thanh về rồi, trời bắt đầu mưa to, một chiếc taxi đột nhiên dừng lại bên cạnh Lý Tử Thành đang trú mưa.
Cửa xe được hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Trời mưa to quá, lên xe đi thôi."
Có người ăn mặc như tài xế niềm nở chào hỏi.
Lý Tử Thành nhìn xung quanh bốn phía và xoay người leo lên taxi.
Hai người trên xe không để ý có một chiếc xe màu đen hiện đại đang từ từ lái đi cách đó không xa, cửa sổ xe hạ xuống một khoảng, một ống kính dài lặng lẽ chụp lại mọi thứ.
Phong cách hành sự của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú là có thể cay độc nhưng không được sơ suất. Đây là lần đầu tiên Cẩm Tú vươn xúc tua ra nước ngoài, lại càng thận trọng khiến cho người ta thấy ớn lạnh.
Do đó, Tô Bình Nam đã chọn Quách Quang Diệu để đảm đương việc này. Quách Quang Diệu có kinh nghiệm nhiều năm đã không còn vẻ ngây ngô ngày trước nữa, hắn có thể bắt đầu đảm đương công việc một mình vô cùng tốt.
Sáu ứng cử viên, bao gồm cả thân tín của bọn hắn, tổng cộng có mười ba người, những ngày này đều nằm dưới sự giám sát của Quách Quang Diệu.
Khi Quách Quang Diệu đến, Tô Bình Nam chỉ nói một câu gồm mười một chữ: "Rõ như lòng bàn tay mới có thể khống chế tốt."

"Chúng ta quyết định giúp Đinh Thanh, bằng cách này hắn có thể tiến vào Bắc Đại Môn cấp cao nhanh hơn, ngươi cũng sẽ phát huy được vai trò lớn hơn."
Khương Khoa Trường mặc một bộ đồ lái xe. Hắn không quay đầu lại, chỉ hỏi thăm vài câu tình hình hàng ngày xong thì lạnh lùng nói.
“Giúp đỡ như thế nào? Người có biết một khi chúng ta quyết định tham gia vào sẽ gặp phải cái gì không hả?”
Cảm xúc Lý Tử Thành có hơi kích động. Đám Khương Khoa Trường không thể ra tay bên ngoài, mà tin tức nói cho hắn biết những công ty này duy trì không dưới ba người. Thế này là muốn cho bọn họ chết hay sao.
"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, chuyện ngươi cần làm chính là nghĩ cách làm cho Đinh Thanh tham gia vào là được rồi. Chúng ta sẽ…”
Khương Khoa Trường vẫn thờ ơ trước sau như một, sau khi nói xong thì ném Lý Tự Thành ở ven đường rồi nghênh ngang rời đi.

Bàn tay nắm chặt cột buồm của Nhậm Tuệ Mẫn đang trở nên trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.
Nàng đã bị lừa lên thuyền. Một tuần trước người đại diện nói với nàng là sẽ có một một tiệc rượu từ thiện trên du thuyền cần nàng hát một bài hát đấu giá, hơn nữa còn nói chỉ cần ở trên du thuyền đủ hai tiếng thì sẽ có người dùng thuyền nhỏ đưa nàng lên bờ.
Nhậm Tuệ Mẫn cho rằng địa điểm sẽ không cách xa cảng Victoria nên khi khi nàng phản ứng được thì du thuyền đã đi vào biển rộng mênh mông rồi.
Thật may mắn là bây giờ còn là ban ngày, cái tên playboy ô danh kia đang cư xử như một một quý ông. Hắn hàn huyên với nàng vài câu, nhấp chén rượu mà bắt đầu tiếp đón những vị công tử ăn chơi khác mà không có quấy rầy nàng.
Có điều nhìn thấy đồ bơi ba mảnh và cử chỉ ngày càng phóng đãng của các cô người mẫu, bản năng Nhậm Tuệ Mẫn cảm giác càng ngày càng gay go rồi.
“Tập đoàn Hợp Sinh ở Cảng thành quyết định tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Không biết Nhậm tiêu thư có muốn đóng phim hay không?”
Mái tóc óng ả của Nobel được chải một cách tỉ mỉ, hôm nay hắn còn mặc một chiếc áo sơ mi bên trong màu đỏ thẫm. Thực ra bỏ đi tính cách mà xét về tướng mạo thì hắn cũng là một nam nhân đẹp trai.
“Cảm ơn nha, không cần đâu. Gần đây ta có rất nhiều việc bề bộn, nhiều tiết mục phỏng vấn của đài truyền hình sắp chiếu.”
Ngụ ý của Nhậm Tuệ Mẫn có nghĩa là gần đây ta thường xuyên phỏng vấn, vì vậy ngươi hãy kiềm chế bản thân một chút, cẩn thận ta sẽ tiết lộ tin tức của ngươi.
Mặc dù Nobel là một công tử phóng đãng nhưng cũng không keo kiệt. Tuy rằng hắn sẽ không thực sự tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh nhưng đối với một người đẹp như ngọc này thì đầu tư cho một bộ phim vẫn không có vấn đề gì.
Thấy Nhậm Tuệ Mẫn không đáp lại chủ đề này, hắn lập tức nói: “Nhậm tiểu thư thật là thông minh, trước tiên phải phát triển ổn định trong giới âm nhạc sau đó mới tiến quân vào điện ảnh cũng không sai.”
"Ta có việc gấp cần quay về giải quyết."
Nhậm Tuệ Mẫn trở nên lạnh lùng, nàng đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu của mình.
Nobel giả vờ sững sờ, chỉ về phía sân bay cách đó không xa, nói với vẻ khoe khoang: "Sao không nói với ta sớm hơn, có một người bạn đã mượn trực thăng đi mất rồi. Nếu không thì bây giờ có thể đưa Nhậm tiểu thư về rồi.”
Nobel nhìn mỹ nữ đẹp thuần khiết trước mặt với ánh mắt nóng bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận