Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 879: Cái mạng này bán rất đáng

Chương 879: Cái mạng này bán rất đáng
Không biết từ bao giờ, khẩu hiệu không để trẻ em thua ở vạch xuất phát đã bắt đầu ăn sâu vào lòng người dân. Giáo dục chất lượng cao từ bé bắt đầu mọc lên, trường tiểu học có chất lượng giảng dạy tốt đến kinh ngạc đã trở thành nơi mà tất cả các bậc phụ huynh đều đổ xô đến.
Trường tiểu học Cẩm Tú.
Ngôi trường này được thành lập chưa đầy hai năm, hiện tại đang là trường tiểu học hàng đầu ở Thiên Đô.
Tô Bình Nam mạnh tay đầu tư vào việc săn đầu người và thiết bị. Dường như hắn không tiếc tiền để xây dựng một ngôi trường quý tộc mà tất cả người dân Thiên Nam đều mơ ước.
Có người đã có tâm tính toán.
Với vị trí đắc địa, diện tích cây xanh lớn và đầu tư vào cơ sở vật chất công nghệ cao, cùng với mức lương cao ngất ngưởng của các giáo viên nổi tiếng khắp cả nước như vậy, tập đoàn Cẩm Tú không chỉ không kiếm được tiền, thậm chí còn đang thua lỗ.
“Ngươi có biết hàng năm ngôi trường này ăn của ta bao nhiêu tiền không?”
Đứng trước cổng trường mô phỏng theo hình vòm của trường đại học Thanh Mộc, Tô Bình Nam đứng thẳng, nói với Tô Nhất Nhị vừa trở về đứng sau lưng hắn.
“Không biết.”
Tô Nhất Nhị chưa từng đến trường đại học Thanh Mộc, hắn chỉ cảm thấy rằng một ngôi trường tiểu học làm lối vào hoành tráng như vậy có phải quá xa xỉ hay không.
“Bốn trăm vạn.”
Tô Bình Nam cười nói: “Mà theo số lượng học sinh và giáo viên không ngừng tăng lên, con số này có thể sẽ tăng lên.”
Tô Nhất Nhị kinh ngạc không nói nên lời.
“Thay đổi cái nhìn của ngươi đi.”
Tô Bình Nam liếc nhìn Tô Nhất Nhị: “Bây giờ ngươi đã kiếm được rất nhiều tiền, đừng nhìn vào số tiền mà sợ hãi.”
Lý Thiên Cẩu bối rối.
Hiện tại tiền lương hàng tháng của hắn đã lên tới con số mà trước đây cả đời hắn cũng không kiếm được. Vợ hắn đã mừng đến phát điên, nhưng hắn vẫn chưa quen.
“Không phải ta không thể kiếm tiền ở nơi này, mà là ta không cần nó kiếm tiền.”
Tô Bình Nam nhận lấy điếu xì gà mà Lục Viễn đưa cho: “Hai năm sau, lứa học sinh đầu tiên sẽ lên cấp hai. Thành tích xuất sắc đó sẽ khiến ngôi trường này trở thành ngôi trường khó tìm.”
Lục Viễn nhìn Tô Bình Nam nói chuyện hùng hồn với ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục. Hắn là đại quản gia của Cẩm Tú, đương nhiên hắn biết ngôi trường này sẽ mang đến cho Cẩm Tú bao nhiêu tài nguyên và mối quan hệ không ngờ tới.
Bốn trăm vạn?
Ha ha, xét về khía cạnh nào đó, khoản lợi nhuận tăng thêm của trường này đã hơn bốn ngàn vạn. Phải biết rằng đôi khi những thứ như tình người không thể đổi được bằng tiền.
Nhìn Lý Thiên Cẩu nhăn mặt muốn nói lại thôi, Tô Bình Nam giải thích.
“Không có gì quan trọng với người Hạ quốc hơn là sự ưu tú của thế hệ sau. Hắn có thể không sợ chết, có thể không tham lam, thậm chí là không có ham muốn, nhưng khi nói đến tương lai của con cháu hắn, mọi thứ sẽ tự động bị phá vỡ.”
Tô Bình Nam cười nói xong, vỗ vào bả vai Lý Thiên Cẩu: “Lần này ngươi đến Ninh Vũ làm rất tốt, đưa con của ngươi tới đây đi.”
Vẻ mặt của Lý Thiên Cẩu lập tức thay đổi, gật đầu thật mạnh.
Tô Bình Nam mỉm cười, hắn biết rằng người này đã trói chặt mình trên con tàu của tập đoàn Cẩm Tú, nhưng hắn rất khó tiến vào vòng sinh thái của tập đoàn Cẩm Tú.
Rời khỏi? Càng khó hơn...

Nam nhân rời đi được năm ngày, hôm qua mới quay lại.
Nam nhân mặc một bộ vest cao cấp mà nàng chưa từng nhìn thấy. Nữ nhân vốn định nói với nam nhân không cần tiết kiệm nữa, nhưng sau khi thấy nam nhân nâng niu bộ vest đó thế nào, nàng đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đây là lần đầu tiên nữ nhân nhìn thấy ánh mắt quý trọng một thứ hơn cả khẩu súng kia của Cẩu Tử.
Nàng không biết nhãn hiệu của bộ vest, chỉ thấy bộ vest đó có màu đen, trên cổ áo còn được thêu một con rồng vàng đang giương nanh múa vuốt.
“Sau này ra ngoài, nếu có người hỏi nam nhân của ngươi họ gì, hãy nói là họ Tô.”
Lý Thiên Cẩu dặn dò với giọng nói ồm ồm: “Đúng rồi, con trai mình sẽ được học ở trường tiểu học Cẩm Tú, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Hộ khẩu cũng được làm lại rồi, tên của nó là Tô Tiền Bình.”
“Còn ta thì sao?”
Ước mơ cả đời của Quế Hoa là có hộ khẩu thành thị, giọng điệu của nàng có chút run rẩy.
“Tên vẫn như cũ, nhưng quê quán đã thay đổi, hộ khẩu thành thị 100%.”
Tô Nhất Nhị biết vợ mình nghĩ gì, mỉm cười nói một câu.
Quế Hoa bật khóc.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn thấp thỏm chờ đợi, ăn ngủ không yên. Không có lý do nào khác, mọi chuyện trước mắt cứ như một giấc mơ.
Là một nữ nhân sinh ra ở một thôn sơn xa xôi của Hạ quốc, mặc dù đã qua một thời gian, nàng vẫn không thể chấp nhận đó là sự thật. Vậy nên nàng sợ rằng tất cả những thứ này sẽ biến mất sau khi nam nhân này một đi không trở về.
Còn về những gì mà nam nhân đã làm?
Nữ nhân không hỏi, nhưng nàng biết rằng đó phải là một việc phải bán mạng.
Tại sao ư?
Trái tim của nữ nhân chất phác rất đơn giản, cái gì là thứ đắt giá nhất!
Mạng sống.
Nếu ngươi không bán mạng, sao người ta lại trả cho ngươi một mức giá cao như vậy. Nhưng nữ nhân này cho rằng cái mạng này bán rất đáng.
Nữ nhân hiếm khi ra ngoài, vì nàng cảm thấy lạc lõng với mọi thứ xung quanh. Chẳng hạn như cách mọi người ăn mặc và nói chuyện, đây cũng là khó khăn với nàng.
Bây giờ không phải là Quế Hoa không mua được, mà là nàng không dám mua. Một nữ nhân đã quen sống nghèo khổ, không tài nào hiểu được tại sao một cái áo khoác lại có giá hơn hai trăm, thậm chí ba trăm.
Trời ơi, đúng là giết người mà!
Đây là một chung cư cao cấp, tên là Long Thành Cẩm Tú gì đó. Hầu hết những người sống ở đây đều là những người giàu có, thậm chí còn có cả thang máy. Hàng xóm ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp, nhưng Quế Hoa có thể nhìn ra được sự tò mò và khinh thường ẩn sâu trong mắt những người đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận