Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 707: Ta sẽ đích thân điều tra

Chương 707: Ta sẽ đích thân điều tra
Ngược dòng thời gian về lúc trước khi lên đường.
"Harry, ngươi đừng đi." Tim Potts vỗ vai Harry chủ động xung phong, giọng điệu đong đầy quan tâm.
"Tại sao?" Harry nhìn Tim, tâm trạng thấp thỏm không yên. Hắn biết mình giỏi đánh đấm, rất liều mạng, đủ tư cách. Lẽ nào đối phương đã nổi lòng nghi ngờ?
"Quá nguy hiểm. Anh trai ngươi chết rồi, em trai ngươi vẫn còn nhỏ, chỉ một mình ngươi chống đỡ."
Tim vẫn ấm áp như mọi khi: "Ta không thể trở về cũng được thôi, nhưng ngươi thì không được."
Câu này khiến Harry suýt chút nữa đã thẳng thắn nói ra tất cả. Sau một hồi do dự, hắn mang tâm trạng kỳ lạ cắn răng nói một câu: "Tin tưởng ta, ta đi thì ngươi sẽ bình an vô sự."
Mọi chuyện rất thuận lợi, ngoại trừ Để Diệu Dương đích thân ra tay.
...
Tô Bình Nam đập bàn, nhìn Aston Dell chằm chằm: "Nói cho ta biết xảy ra sai sót ở đâu? Tại sao tên này không ra tay?"
Aston Dell lắc đầu, sắc mặt khó coi.
Hắn cảm thấy dù là cưỡng ép hay dụ dỗ, mình đã tốn rất nhiều công sức, và cũng cảm thấy đối phương sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mình còn đảm bảo với boss nữa chứ. Bây giờ chuyện xảy ra khiến hắn không nói được gì.
"Ta sẽ đích thân điều tra."
Aston Dell nói với ánh mắt ác độc. Hiện tại hắn cực kỳ sùng bái Tô Bình Nam, mất điểm trước mặt boss khiến hắn còn khó chịu hơn giết hắn.
"Ta rất ngạc nhiên."
Nét mặt Tô Bình Nam không bộc lộ cảm xúc: "Ta muốn biết điều gì đã thay đổi ý nghĩ của hắn."
...
"Ngươi cứ nhìn đồng hồ suốt, cho đến vừa rồi ngươi mới như trút được gánh nặng. Ta đã nhớ rõ thời gian, khoảng tám giờ một phút, chênh lệch không tới ba mươi giây."
Câu nói tiếp theo khiến toàn thân Lâm Truyền Phượng ớn lạnh. Nữ nhân không ngờ nam nhân thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch này lại có tâm tư tinh tế như vậy.
"Nếu ta đoán không nhầm thì chiếc thuyền kia đến đích sẽ không dừng lại, mà lập tức quay về điểm xuất phát."
"Biết đâu đấy."
Lâm Truyền Phượng gắng gượng đáp lại một câu: "Ha ha, vậy ư?"
Nam nhân thuần thục mở tủ hồ sơ, lấy ra một tập hồ sơ rồi giơ tay nói với nàng: "Đừng nói là sự sắp xếp tuyến đường biển ngày mai, ngay cả số người vượt biên chúng ta cũng biết rõ."
Nữ nhân ngậm chặt miệng, bởi vì nàng biết mình càng nói nhiều càng để lộ nhiều sơ hở, chi bằng không nói gì hết.
"Tám giờ một phút, có thời gian này rồi mà."
Hồ Quốc Khôn không để ý tới thái độ của Lâm Truyền Phượng, mỉm cười cất lời: "Chúng ta biết rõ con tàu trọng tải kia có thể đi vào bến cảng có quy mô như thế nào. Ngươi nói xem chúng ta có điều tra được dựa theo thời gian nó quay lại không?"
Thấy mặt nữ nhân biến sắc, Hồ Quốc Khôn nở nụ cười thắng chắc: "Có biết tại sao ta nán lại phòng làm việc với ngươi lâu như vậy không? Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi à?"
Nam nhân có vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch này lắc đầu giải thích: "Sai rồi, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Ai mà chẳng biết Lâm tỷ quen biết rộng. Vốn dĩ chúng ta định tiến hành bắt giữ con tàu kia khi nó cập bờ, kết quả là nó chậm chạp không tới. Để tránh đánh rắn động cỏ, chúng ta đành phải đợi bên kia thu lưới rồi mới rời đi..."
Nam nhân nói xong, thậm chí còn ung dung đi đến dàn loa cao cấp được đặt trong phòng rồi ngồi xuống: "Có vẻ đắt đỏ đấy, đánh một bài nghe thử coi?"
"Ngươi rất lợi hại, ta không còn gì để nói."
Lâm Truyền Phượng mất hết ý chí chiến đấu: "Ta muốn gặp con trai ta nhanh nhất có thể, nói với hắn vài câu."
"Được."
Ánh mắt của nam nhân tựa như có thể nhìn thấu tất cả: "Mọi thứ của ngươi đều bị giám thị, nếu có chuyện cần nói trước với con trai ngươi thì ta sẽ sắp xếp."
Hồ Quốc Khôn đoán rất đúng, mục đích của Lâm Truyền Phượng là nói cho con trai biết một số đường lui, giao lại tài sản bí mật và dặn dò hắn nhanh chóng di dân để tránh rơi vào kết cục mất cả người lẫn của.
Hồ Quốc Khôn không quan tâm chút tiền kia. Dù sao hắn cũng đã điều tra tường tận hầu hết những việc làm phi pháp của nữ nhân này, nàng không chạy được. Chút tiền kia coi như là điều kiện trao đổi với đối phương.
"Trang Tử Cường."
Lâm Truyền Phượng gật đầu, nói ra một cái tên hoàn toàn xa lạ với Hồ Quốc Khôn.
"Thuyền của ta giúp hắn chở một số người về nước."
"Ai? Những người kia làm gì?"
Không chỉ Hồ Quốc Khôn, những người khác trong phòng cũng lập tức lên tinh thần: "Trang Tử Cường, tổng giám đốc Thủy sản Cẩm Tú."
Rốt cuộc giọng nói của Lâm Truyền Phượng cũng có chút tự tin: "Nhị long vương Lâm Hải, chủ nhân của bến cảng Cẩm Tú. Xem ra cũng có chuyện ngươi không biết."
Hồ Quốc Khôn phớt lờ ý châm chọc trong lời nói của đối phương, nhạy bén bắt được điểm mấu chốt.
"Nhị long vương?"
Nam nhân nhíu mày. Hắn biết đám gia hỏa kiếm cơm ven biển rất cung kính với từ long vương. Người được tôn là long vương chắc chắn có thế lực kinh người trên biển.
"Vậy thì chứng tỏ vẫn còn đại long vương?"
Câu hỏi của Hồ Quốc Khôn khiến tất cả đồng nghiệp có mặt ở đây đều vểnh tai lắng nghe.
"Có." Nhìn biểu cảm của đối phương, nữ nhân dần thu lại vẻ mặt khinh bỉ, giọng điệu bình tĩnh xen lẫn kính nể.
"Tô Bình Nam."
"Tô Bình Nam?"
Hồ Quốc Khôn chưa kịp hỏi tiếp, bên cạnh đã có một thanh niên thốt lên đầy kinh ngạc: "Tiểu Hồng Bào Thiên Nam?"
Nhất thời mọi người đồng loạt đổ dồn ánh mắt lên người hắn.
Dễ nhận thấy thanh niên kia chưa từng bị nhiều người chú ý như vậy, gương mặt đầy mụn trứng cá lập tức đỏ bừng.
Hồ Quốc Khôn không trách cấp dưới nói leo, mà quay sang hỏi: "Ngươi biết người này ư?"
Hình như thanh niên cũng biết mình mắc sai lầm, đỏ mặt trả lời: "Biết ạ, ta là người Thiên Nam."
"Nói xem nào." Hồ Quốc Khôn nảy sinh hứng thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận