Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 544: Tiểu Hồng Bào cũng là người

Chương 544: Tiểu Hồng Bào cũng là người
“Những người này là gà sao?”
Kiều Kiều vuốt tóc của mình, đột nhiên hỏi Tô Văn Văn.
“Ngươi nói sao thì là vậy.”
Giọng điệu Tô Văn Văn cực kỳ lạnh lùng. Dáng vẻ rút xì gà của hắn cực kỳ giống Tô Bình Nam. Điều này lại khiến Kiều Kiều hoảng hốt.
“Vậy thì bọn họ không phải.”
Kiều Kiều nói ra quan điểm khiến Tô Văn Văn lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay phải lau mắt mà nhìn: “Xét từ góc độ lợi ích mà nói, giết những thứ này thì thật đáng tiếc.”
“Về sau, ngươi sẽ là người nói chuyện, ta không có ý kiến.”
Tô Văn Văn nhún vai.
Hai người đang là tâm điểm. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đang chăm chú vào nhất cử nhất động của bọn hắn. Nghe hai người nói chuyện, tất cả đều không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết quỹ tích nhân sinh của bọn hắn vừa mới trải qua một kiếp.
Nghe Tô Văn Văn nói, Kiều Kiều khẽ thay đổi, sau đó nghiêm túc gật đầu. Tiếp theo, biểu hiện của nàng đã kinh diễm toàn trường.
Mười mấy phút sau, tiếng cười nói của Kiều Kiều vang khắp toàn trường. Nàng nói với mỗi người vài câu. Mặc dù nội dung có chút nhàm tai, nhưng trong bông có kim, không chút dấu vết điểm ra tử huyệt của đối phương, lập lờ nước đôi khiến đối phương đổ mồ hôi đầm đìa.
Ở Hạ quốc, có rất nhiều chuyện không thể nói ra. Ý tứ hàm xúc trong ánh mắt của Kiều Kiều, cùng với ba cú nện mạnh tay vừa rồi, kết quả tất cả mọi người bắt đầu khách sáo với nàng.
Rất nhiều người Kiều Kiều cảm thấy là khúc xương khó gặm trước kia, bây giờ biến thành một con cừu non. Thậm chí còn có rất nhiều người không kịp chờ đợi, một lần nữa đưa ra ý kiến muốn chỉnh lại hợp đồng.
Trương Huy đứng bên ngoài nhất nhìn Kiều Kiều như cá gặp nước, không khỏi mỉm cười. Hắn biết, qua hôm nay, giám đốc Kiều đã đứng vững gót chân.
Chỉ cần giám đốc Kiều đứng vững gót chân, dựa vào thiên phú kinh doanh của nàng, nàng nhất định sẽ hoàn thành bài kiểm tra khiến lão đại hài lòng.
Nói một cách khác, hắn đã thành công.
...
Kiều Kiều thành thạo giải quyết công việc, Tô Văn Văn ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, nheo mắt lại, mặc cho điếu xì gà không ngừng cháy giữa các ngón tay.
Bữa tiệc hôm nay có hai người không đến.
Một là Hồng Hải được người Trường Dương tôn xưng là Hồng gia, hai là đại lý cấp hai lớn nhất Ngô Khải.
Tô Bình Nam đã triệt để ủy quyền cho Tô Văn Văn và Kiều Kiều, thứ nhất là tín nhiệm, thứ hai là rèn luyện.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Tập đoàn Cẩm Tú cũng không khác gì.
Hạ quốc có một quy định, để phòng ngừa lãng phí tài nguyên tập thể, kỳ hạn nhận thầu các chủng loại đặc biệt là ba năm, các mỏ đá trong thôn vừa lúc thuộc về loại hình này.
Tô Bình Nam biết rằng quy định đó sẽ không được sửa đổi cho đến sau thiên niên kỷ. Nói cách khác, trước thiên niên kỷ, cứ mỗi ba năm, những mỏ do nguyên liệu đá Cẩm Tú kiểm soát phải ký hợp đồng mới lại một lần.
Không ai là kẻ mù cả. Sự kinh doanh nóng hổi của thị trường đá đã nói cho mọi người biết mức độ giàu có đáng kinh ngạc chứa đựng trong những khu mỏ.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn. Cường hãn như Tô Bình Nam cũng không dám cam đoan không ai không động tâm tư với các khu mỏ.
Những mỏ còn lại bởi vì vị trí địa lý đã khiến cho rất nhiều người phải động tâm. Nếu không đánh những người này thật đau, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người ngo ngoe muốn động?

“Một đám đều là đồ bỏ đi.”
Trong lúc Tô Văn Văn nheo mắt nghĩ đến Ngô Khải, Ngô Khải đang chửi ầm đám đồng bọn lâm trận phản chiến.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, tập đoàn Cẩm Tú còn dám giết người hay sao? Tiểu Hồng Bào vừa lộ mặt, Tô Văn Văn vừa về đến thì bị dọa đến như vậy sao?”
Ngô Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hiện nay, bởi vì thành thị các nơi đều đô thị hóa xây dựng, nguyên liệu đá vì thế mà trở nên hút hàng, nhưng hầu hết mạng lưới quan hệ đều nằm trong tay đại lý cấp hai. Có tiền thì mọi người cùng kiếm, miễn là chịu được áp lực của đối phương. Một khi quốc lộ được khai thông, ngươi có thể lấy được những quặng mỏ rải rác, cộng thêm nguyên liệu đá Hải Châu, chưa chắc không có nền tảng để cò kè mặc cả với tập đoàn Cẩm Tú.
Không ngờ những người kia vỗ ngực ầm ầm, người ta vừa lộ diện đã biến thành một tên hèn nhát.
“Có lẽ sẽ chết người thật.”
Hồng gia nhìn Ngô Khải đang di chuyển vòng vòng trước mặt mình, nói một cách rất tự nhiên nhưng nội dung lời nói lại khiến Ngô Khải kinh dị không thôi.
“Hồng gia, ngươi nói đùa cái gì vậy?”
Ngô Khải cười lớn, có chút ngoài mạnh trong yếu hỏi.
“Ta không có nói đùa.”
Hồng Hải sợ hãi nói: “Ngươi có biết danh xưng đầu tiên của Tô Bình Nam là gì không? Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất Ô thành.”
“Năm đó, Táng Môn Thần hung ác không thua kém gì. Kết quả thì sao, chết thảm đến mức mẹ của hắn cũng không nhận ra được thi thể.”
“Không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao?”
Ngô Khải cũng đã nghe nói qua việc này, còn hỏi thăm kỹ càng.
“Một lần thì còn cho rằng trùng hợp nhưng nhiều lần thì sao?”
Hồng Hải lắc đầu. Hắn không tin những lý do thoái thác năm đó. Hắn thà tin rằng Tiểu Hồng Bào xử lý quá sạch sẽ chứ cũng không muốn tin đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
“Rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
Ngô Khải cũng bị lời nói của Hồng lão đầu làm cho run rẩy. Bây giờ, hắn đang rất giàu có, đang là lúc hưởng thụ cuộc sống, cũng không muốn bản thân xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn.
“Ngô đại thiếu, hay là chúng ta dựa theo phương pháp thứ hai đi.”
Do dự cả nửa ngày, Hồng Hải uyển chuyển đưa ra đường lui dự bị.
Nhường một số con đường đả thông mạng lưới quan hệ, dùng lợi ích để dập tắt lửa giận của Tiểu Hồng Bào.
“Ta đã nói rồi, Tiểu Hồng Bào cũng là người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận