Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2793

Chương 2793Chương 2793
Cửa xe mở ra, Tây Môn lên xe.
Trong xe, một bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay xách một chiếc hộp cứu thương lập tức kiểm tra vết thương của Tây Môn. Từ động tác thuần thục của hắn và mức độ tôn trọng của Tây Môn có thể thấy đây là một bác sĩ ngoại khoa giỏi.
"Vấn đề không lớn, mấy nhát dao trông thì đáng sợ nhưng thật ra không có vết thương trí mạng."
Sau khi băng bó vết thương cho Tây Môn, bác sĩ nghiêm túc nói: "Đối phương không muốn lấy mạng ngươi. Trở về tĩnh dưỡng vài ngày là ổn."
Rõ ràng là bắt đầu từ lúc bước vào Kim Phúc Nguyên, Tây Môn đã nghĩ xong tất cả đường lui.
"Coi như ta đã vượt qua ải này. Xem ra giống như chúng ta dự đoán, để thuận lợi lấy được tất cả quyên lực của Giá Thế Đường, quả nhiên Trương Ức Khổ không hạ tử thủ."
Quân sư Chu thúc phụ trách mảng tài chính của tập đoàn Mỹ Nghiệp dưới trướng Tây Môn cũng chờ trong xe. Sau khi thấy Tây Môn đã băng bó vết thương xong, lão đầu tử hơn bảy mươi tuổi này mới nở nụ cười trấn an.
Từ lúc Tây Môn từng bước phát tài đến bây giờ, quan hệ giữa hắn và Chu thúc đã giống như người thân.
"Bình yên vượt qua đêm nay mới tính là hoàn toàn thoát thân.”
Nói thật là Chu thúc vẫn luôn không muốn Tây Môn tiếp tục ngâm mình trong thùng nhuộm giang hồ, sợ hắn không buông bỏ được. Chu thúc rất nghiêm túc trấn an đối phương.
Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt Tây Môn hơi nhợt nhạt.
"Trương Ức Khổ không dám giết ta, chưa chắc người khác không có ý này. Thời gian tiếp theo của đêm nay mới là nguy hiểm nhất. Ta chống đỡ được hoặc là người khác tha cho ta, thì chúng ta mới có sau này."
Nhưng một giây sau, lời nói của Tây Môn lại khiến trái tim của lão quân sư này vọt lên cổ họng.
Nam nhân nhanh nhẹn mặc đồ xong, sau đó lấy một chiếc áo chống đạn màu đen dưới gầm ghế ra rồi mặc lên người, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hiện tại ngành mỹ phẩm và bất động sản Hạ quốc đều là ngành có triển vọng, chỉ cần không còn Giá Thế Đường cản trở, năm năm sau tài sản của Tây Môn ngươi sẽ là một con số khiến người ta xuýt xoa."
Hiển nhiên lão đầu tử có uy vọng không nhỏ trong tập đoàn Tây Môn, hắn có thể lướt qua Tây Môn điều hành các nhân viên an ninh vẫn luôn chờ bên ngoài.
Lão đầu tử nhanh chóng nghĩ đến nguy hiểm đêm nay: "Bạch Tướng Nhân chưa chắc có gan ra tay, nhưng con cọp Thiên Nam kia làm việc hung ác trắng trợn, nói không chừng hắn sẽ hành động thật đấy."
"Bảo xe của các huynh đệ tiếp ứng tập hợp ở lối ra đường Hoàng Hà, thông báo cho tất cả người ở Dương Phố đến đó, hôm nay giao việc bảo vệ chủ tịch Tây Môn cho ta."
"Ai sẽ giết ngươi? Bạch Tướng Nhân hay là Tiểu Hồng Bào?"
Sắc mặt Chu thúc trở nên nặng nề.
Tây Môn quay đầu nhìn Kim Phúc Nguyên vẫn sáng ánh điện: "Sau khi tin tức ta rời Giá Thế Đường lan truyền ra ngoài, bất kể là Trần Lưu Ly hay Tô Bình Nam đều nổi sát tâm. Mà đêm nay giết ta là thời điểm thỏa đáng nhất, thích hợp nhất." "Hơn nữa, đâu chỉ có bọn hắn? Đám người mà Liễu Tiên Khai giữ lại cũng có khả năng lấy mạng ngươi. Đám thuộc hạ bị ngươi vứt bỏ và các nguyên lão không muốn thấy Giá Thế Đường hợp nhất lần hai đều có khả năng ra tay."
"Đường Hoàng Hà vẫn an toàn, giết người ở đây người ảnh hưởng quá lớn."
"Rất có khả năng!"
Rút khỏi giang hồ.
Chuyện này cực kỳ có lợi cho rất nhiều người.
Không sai, Tây Môn chết thì cục diện thống nhất mà Trương Ức Khổ vất vả tạo ra sẽ mất đi phân nửa.
Tây Môn không nói tiếp, nhưng Chu thúc là quân sư tất nhiên hiểu ẩn ý của hắn.
Trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, tất nhiên cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.
Tây Môn híp mắt nói tiếp: "Rất nhiêu người nhìn thấy dáng vẻ ta toàn thân bê bết máu, một khi ta xảy ra chuyện, Trương Ức Khổ nhất định sẽ bị liên lụy. Vả lại sau khi lão Liễu chết, đám thuộc hạ dưới trướng hắn vốn đã sinh lòng bất mãn. Huống chi bao năm qua rất nhiều nguyên lão đã quen tự mình quyết định, không có ai muốn bị người khác đè đầu cưỡi cổ mãi."
Trước khi mọi ân oán, lợi ích, tình thù kết thúc, làm sao rút khỏi được?
Giang hồ không có đường quay đầu, câu này đã nói lên sự bất đắc dĩ của biết bao anh hùng hảo hán. Vào lúc này, rốt cuộc Tây Môn cũng hiểu câu châm ngôn mà hồi trước hắn chẳng thèm ngó tới. ...
"Bà chủ, ngươi muốn đi sao? Vậy những vị khách kia..."
Giám đốc Phan vẫn luôn đứng canh bên ngoài phòng bao. Thấy Thẩm Thanh Chiếu đi ra, nàng dè dặt hỏi.
Trong những năm qua làm việc ở Kim Phúc Nguyên, giám đốc Phan từ một nữ hài nông thôn đã trở thành một mỹ nhân thành phố có khí chất tuyệt hảo, thủ đoạn cao minh. Ở cái nơi hội tụ các tinh anh Thượng Hải này, nàng đã chứng kiến gió nổi gió ngừng, cũng đã thấy đủ kiểu âm mưu lừa lọc.
Nhưng đêm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khung cảnh mang đậm hơi hướng xưa cũ và hơi thở giang hồ.
Giám đốc Phan không biết nhiêu người có mặt hôm nay, nhưng riêng Tây Môn - sếp tổng ngành mỹ phẩm và thời trang Thượng Hải - thì giám đốc Phan biết thân phận và địa vị của hắn. Nàng đã từng thấy hắn trên tivi. Không ngờ một sếp tổng luôn áo mũ đường hoàng lại có lai lịch giang hồ, hơn nữa phong cách làm việc tàn nhẫn. Cảnh tượng máu tanh đã lật đổ tam quan và nhận thức của giám đốc Phan.
Đối với một người bình thường mà nói, cơn sốc này rất khó diễn tả.
Mấy năm trước, lương tháng của giám đốc Phan đã đạt đến con số kinh người là bốn nghìn năm trăm tệ. Nàng có một nghi vấn. Mặc dù mức lương này ở thời điểm hiện tại đã đủ khiến người khác ước ao, nhưng giám đốc Phan giống như một con ếch đã bò lên miệng giếng và nhìn thấy thế giới chân chính, vì thế nàng không thỏa mãn với mức lương này...
Không thỏa mãn nhưng không có cách nào tiến thêm một bước, đây là nghi vấn lớn nhất của nữ hài.
Là do mình cố gắng chưa đủ, hay là do mình không đủ thông minh?
Vì sao mình đã nỗ lực làm mọi chuyện thật hoàn mỹ, nhưng hiện trạng của mình là vĩnh viễn phải nịnh nọt các đại gia như một con chó? Vì sao mình không thể tiến vào thế giới của những người này?
Cuối cùng thì hôm nay giám đốc Phan đã hiểu ra một đạo lý. Mình không phải là thiên tài, cũng không có kỹ năng gì có thể thay đổi thời đại. Vì vậy tiền tài trên thế giới này không thuộc về người thành thật như mình. Nếu tiếp tục chăm chỉ làm việc, thăng tiến từng bước, thì mình sẽ không bao giờ vượt qua được lằn ranh kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận