Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 604: Giương cung bạt kiếm

Chương 604: Giương cung bạt kiếm
"Đại D ca, phía trước có xe chặn đường."
Từ đồn cảnh sát đến nút giao thông Tân Giới quận Thuyên Loan, hơn mười chiếc xe lặng lẽ dàn thành một hàng trong mưa, chiếc xe dẫn đầu chặn kín lối đi của đoàn xe Đại D.
"Dừng xe, mọi người cẩn thận!"
Gặp phải chuyện này, Đại D trái lại còn thả lỏng hơn: "Có mang theo vũ khí không?"
"Có."
Tóc Dài gật đầu: "Để an toàn, ta đã đặt trên xe của A Lượng, hắn theo sau. Ta đi phát ngay."
"Ừm."
Đại D nhìn về phía đối diện, mặt mày tối sầm: "Chỉ mấy người thế này mà muốn lấy mạng ta, nghĩ đơn giản quá rồi đấy."
"Đại D, ta muốn nói chuyện với ngươi."
Khoảnh khắc đoàn xe của Đại D dừng lại, hơn mười chiếc xe trên con đường bên kia đột nhiên đồng loạt bật đèn, chiếu rọi con đường tối mù sáng như ban ngày.
Chiếc xe dẫn đầu mở cửa, A Nhạc ăn mặc bình thường một mình che ô đi ở khoảng trống giữa hai chiếc xe, hô to về bên này.
"Ông xã, đừng đi!"
Phản ứng đầu tiên của Đại D tẩu là túm chặt tay Đại D: "Cẩn thận có nguy hiểm."
"Ta không sao."
Đại D nhìn chằm chằm vào Lâm Hoài Nhạc lẳng lặng đứng giữa đường cái. Vẻ mặt trở nên dữ tợn, hắn đứng dậy tháo dây an toàn: "Ta đi xem hắn muốn làm gì."
"Không được."
Đại D tẩu càng túm chặt cánh tay chồng mình.
"Bỏ ra!"
Đại D trợn mắt trừng vợ: "Ta không ra, nếu truyền đi thì người khác nhìn ta như thế nào? Tất cả mọi người sẽ nói Đại D ta sợ A Nhạc, sau này ta lăn lộn kiểu gì?"
Lâm Hoài Nhạc đứng im nhìn chiếc xe phía đối diện. Rõ ràng là phía Đại D đã có chuẩn bị. Trong màn mưa, mấy bóng người phân phát thứ gì đó được bọc trong báo. Mọi người đều là dân giang hồ, liếc mắt là biết thứ gì.
"Ngươi có gan tranh với ta nhưng không có gan ra ngoài trò chuyện vài câu à? Đánh cũng phải đánh cho rõ ràng."
Câu này vừa vang lên, Đại D mở cửa xe, nhận chiếc ô đàn em đưa cho rồi đi thẳng tới chỗ A Nhạc.
"Gan đấy, ta còn tưởng ngươi sẽ làm con rùa rụt đầu."
A Nhạc cười khẽ.
"Gan hơn ngươi. Chúng ta thì có chuyện gì để nói? Không phải là ngươi muốn làm ở chỗ ta đấy chứ?"
Đại D vẫn trưng ra dáng vẻ cợt nhả.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì? Đầu đảng đã được quyết định, Đặng Bá rất tức giận, ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy."
Giọng điệu A Nhạc rất bình tĩnh: "Ngươi giao gậy ra đây, ta sẽ nói giúp ngươi trước mặt các thúc bá. Ta sẽ giải quyết chuyện Xuy Kê, chúng ta cùng đánh vào Tiêm Sa Chủy."

"Các ngươi xuống xe, cầm chắc vũ khí, một khi có gì bất thường thì lập tức xông lên cứu lão đại."
Đại D tẩu chăm chú nhìn hai người đang nói chuyện.
"Rõ, thưa đại tẩu."
Tóc Dài ra hiệu với mấy chiếc xe phía say, tức thì có mười mấy hán tử đội mưa xuống xe, trong tay cầm thứ được bọc trong báo, im lặng đứng trước đoàn xe của mình.
Bọn hắn vừa hành động, người của đoàn xe A Nhạc cũng trở nên căng thẳng. Dưới sự dẫn dắt của Tóc Vàng và Khủng Long, mười mấy người đi tới trước xe của mình.
Nhất thời bầu không khí giương cung bạt kiếm.
...
Thấy hai bên hành động, A Nhạc chỉ cười chứ không quan tâm, tiếp tục nói với Đại D: "Tiêm Sa Chủy có hơn sáu trăm tiệm ăn, hơn ba mươi quán karaoke, hơn hai mươi hộp đêm các loại, hơn trăm quán bar, trung tâm trò chơi điện tử và phòng tắm hơi cộng lại cũng có hơn sáu mươi nhà, và cả bãi đậu xe, chỗ bán thuốc cho khách nữa. Lợi nhuận một tháng của những sản nghiệp này lên tới hơn nghìn vạn."
"Khu vực hỗn loạn nhất Cảng thành, ta còn không biết sao? Còn cần ngươi nói hả? Đó là của Hào Mã Bang, ngươi nói những điều này thì có ích gì?"
Đại D ngắt lời A Nhạc: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Mọi người lăn lộn bên ngoài là để cầu tài. Mặc dù Hòa Liên Thắng chúng ta là một trong bốn bang phái lớn nhất, nhưng lại mất đoàn kết. Ngươi giao gậy ra đây, ta làm đầu đảng, ta sẽ tập trung mọi người lại đánh vào Tiêm Sa Chủy."
A Nhạc không hề che giấu mục đích của mình: "Cả ta và ngươi đều không nuốt được miếng thịt béo bở này, nhưng băng đảng có thể, vì vậy chúng ta phải đoàn kết. Ta đã trao đổi với người phụ trách các khu vực, bây giờ chỉ còn ngươi thôi."
"Ngươi có ý gì? Ngươi nói đánh vào Tiêm Sa Chủy thì ta phải nghe theo à?"
Đại D liếc xéo, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
"Chúng ta ra ngoài làm việc, lưỡi dao liếm máu, nói không chừng một ngày nào đó sẽ mất mạng. Vậy mà toàn phải nhìn sắc mặt của những ông chủ kia. Nói thật là ta rất khó chịu."
Lâm Hoài Nhạc không để bụng giọng điệu của Đại D: "Vì sao chúng ta không làm cho những ông chủ kia phải cầu xin chúng ta? Huống chi chỉ hai năm mà thôi, lần tới ta sẽ ra dốc toàn lực ủng hộ ngươi làm đầu đảng."
Đại D im lặng.
"Nếu ngươi cứ nhất quyết náo loạn tiếp thì ta sẽ theo đến cùng. Ta đã chuẩn bị hai chiếc quan tài rồi, ngươi một chiếc ta một chiếc."
Giọng điệu A Nhạc trở nên cứng rắn: "Hai năm này ta sẽ không làm gì hết, chỉ dẫn tất cả mọi người đi đánh ngươi, để xem trong chúng ta mạng ai cứng hơn."
"Đi nào, bây giờ chúng ta đi uống cà phê."
Lâm Hoài Nhạc chỉ vào chiếc đèn neon nhấp nháy đằng xa: "Ta biết quán cà phê kia khá được."
"Nếu ngươi không chịu thì chúng ta ai đi đường nấy, sống chết do trời."
Dứt lời Lâm Hoài Nhạc chìa tay phải ra, bàn tay cứ thế dừng giữa không trung, đợi Đại D ra quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận