Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 577: Tập đoàn Kim Môn

Chương 577: Tập đoàn Kim Môn
Lời nói của Vạn Thu Sinh khiến Đinh Thanh kinh ngạc. Hắn nghe Vạn Thu Sinh nói tiếp: “Bác trai qua đời, Tô tiên sinh sẽ đích thân đến phúng điếu.”
“Tô tiên sinh sẽ đến?”
Giọng nói khàn khàn của Đinh Thanh không che giấu được sự kinh ngạc. Hắn thấy tập đoàn Cẩm Tú có thể gánh được hai chữ kinh khủng. Người này bố cục kín đáo đến dọa người, ngay cả những cao tầng Cẩm Tú mà hắn đã gặp, không người nào mà không phải hạng người kiêu hùng, tàn nhẫn, kiệt ngạo. Cho nên trong suy nghĩ của Đinh Thanh, vị Tô tiên sinh quản lý Cẩm Tú đáng sợ như ma thần. Nghe nói đối phương tự mình đến phúng điếu, trong lòng hắn dâng lên một sự kích động.
“Không chỉ Tô tiên sinh, cao tầng nào của Cẩm Tú có thể đến đều sẽ đến. Bởi vì chúng ta là người một nhà.”
Vạn Thu Sinh nheo mắt, ba chữ “người một nhà” được hắn nhấn mạnh, có vẻ ý vị thâm trường.
Ánh mắt Lý Tử Thành đang đứng thẳng sau lưng Đinh Thanh hiện lên sự kinh ngạc, nhưng nét mặt của hắn vẫn không chút biểu cảm. Tuy nhiên, hắn cảm thấy ánh mắt Vạn Thu Sinh nhìn mình có chút đặc biệt, khiến cho Lý Tử Thành trong lòng có quỷ lại càng cúi thấp đầu hơn.

Ngày tổ chức tang lễ được chọn vào ngày 9, thời tiết rất hợp với hoàn cảnh, mưa phùn bay lất phất.
Nhà tang lễ lớn nhất thành phố Phủ Sơn, xe con màu đen sang trọng đậu đầy từ chân núi đến đỉnh núi. Những nam nhân biểu hiện hung hãn dưới những chiếc dù màu đen dường như đã nói rõ thân phận của những người này.
“A Tây.”
Khương Anh Hổ vừa nhai bánh mì vừa vỗ đầu cấp dưới đang không ngừng quay phim: “Phim đắt lắm, không phải a miêu a cẩu nào cũng quay cả. Chúng ta không bù vào nổi đâu.”
“Vâng.”
Thôi Thắng Huyễn bị trưởng phòng Khương vỗ, ôm đầu ấm ức nói: “Thật sự nghĩ không ra vì sao chúng ta phải duy trì trật tự cho bọn họ. Vừa lúc chúng ta nhân cơ hội này quay nhiều một chút. Trưởng phòng, ngươi đừng nên hẹp hòi.”
“Đồ chó con.”
Trưởng phòng Khương nuốt mấy miếng bánh mì, sau đó tiện tay bôi vết bẩn vào tấm nệm lót trên ô tô: “Đám hỗ loạn đó đều có mâu thuẫn với nhau. Nếu chẳng may phát sinh xung đột quy mô lớn, chúng ta sẽ bị cắt chức.”
“Trưởng phòng Khương, ngươi nói tại sao Đinh Thanh lại phát triển nhanh như vậy chứ? Ta còn nhìn thấy biển số xe Seoul nữa…”
Nghe lời cấp dưới nói, gương mặt Khương Anh Hổ hiện lên sự lo lắng.
“Đúng vậy, nhất định phải ngăn chặn tên gia hỏa đó phát triển mới được.”
Khương Anh Hổ động não. Hắn vốn chôn một cái đinh trong Bắc Đại Môn, không nghĩ đến trời xui đất khiến Đinh Thanh lại trở thành một nhân vật vô cùng quan trọng trong thế lực mới phát này. Điều này khiến cho trưởng phòng Khương không khỏi động tâm tư khác.
Căn cứ theo tin tức Lý Tử Thành báo lại, đằng sau Đinh Thanh có người Hạ quốc làm chỗ dựa. Nếu không, tuyệt đối hắn không phát triển nhanh như vậy. Nhưng một loạt động tác của Đinh Thanh khiến hắn xem không hiểu.
Thế lực Đinh Thanh quản lý những ngành nghề đơn giản và sạch sẽ hơn nhiều so với những người khác. Hắn rất ít khi đụng đến những nghiệp vụ như cho vay nặng lãi, sòng bạc và đòi nợ của Bổng Tử quốc. Hắn chỉ kinh doanh trò chơi điện tử, cá độ game mà thôi. Ngược lại, tập đoàn Cẩm Tú người Hạ quốc có liên quan đến Đinh Thanh lại có hứng thú đối với việc thu mua bến cảng và bất động sản. Thậm chí trước đó vài ngày, bọn hắn còn mua vào không ít khu đất ở Nam Tương.
Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí. Người Hạ quốc nhất định có mưu đồ của bọn hắn. Mặc dù Lý Tử Thành nói không rõ ràng, nhưng việc cái tên vô lại Đinh Thanh đắc tội với đại nhân vật cùng với việc qua lại quá gần với Lee Jay-hyun của tập đoàn Samsung có chút không thích hợp.
“Chậc chậc.”
Một tiếng cảm thán mang theo ý vị khinh bỉ phát ra, cửa sổ một chiếc xe van hạ xuống. Gương mặt tràn ngập phách lối của Lý Trọng Lâu thò ra: “Mọi người nhìn xem đây là ai?”
Khương Anh Hổ lạnh lùng nhìn thoáng qua tên nhóc đã vinh dự trở thành quản sự của Hổ Phái, cũng không lên tiếng.
“Trưởng phòng Khương luôn ghét ác như thù, tại sao hôm nay lại làm chó săn duy trì trật tự? Đúng là vất vả cho ngươi rồi.”
Lý Trọng Lâu cười ha hả, móc mấy tờ tiền mặt ném vào trong xe: “Tên khốn Đinh Thanh kia luôn hẹp hòi, trưởng phòng Khương cực khổ như vậy lại chỉ gặm bánh mì. Tiền boa này ta giúp hắn thanh toán cho ngươi.”
“Đừng kích động.”
Trưởng phòng Khương hét lên với đám thuộc hạ đang có chút không được nhẫn nại, lạnh lùng nói: “Nghe nói thiếu chút nữa ngươi bị Đinh Thanh đánh tàn phế trong một trận ẩu đả. Tại sao hôm nay ngươi lại ngoan ngoãn đến phúng điếu thế? Từ lúc nào Lý Trọng Lâu của Hổ Phái lại thành chó của Đinh Thanh rồi?”
Nét tái xanh thoáng hiện lên trên mặt Lý Trọng Lâu. Hắn mỉm cười nói: “Nói cho trưởng phòng Khương biết một tin tức lớn, bởi vì các ngươi rất nhanh sẽ trở thành người một nhà với chúng ta. Sẽ có một công ty mới xuất hiện.”
Nhìn vẻ mặt không hiểu của Khương Anh Hổ, Lý Trọng lâu nói: “Trưởng phòng Khương, ngươi cảm thấy cái tên tập đoàn Kim Môn như thế nào?”
...
Lý Trọng Lâu cười to rời đi, sắc mặt Khương Anh Hổ trở nên xanh xám.
Hắn không phải tức giận thái độ phách lối của đối phương mà là kinh ngạc. Hổ Phái, Bắc Đại Môn và Đinh Thanh muốn hợp tác với nhau, vì sao chuyện lớn như vậy Lý Tử Thành một chút tin tức cũng không truyền đến.
“Đợi lát nữa, người Hạ quốc sẽ đến.”
Khương Anh Hổ rất nhanh điều chỉnh xong tâm trạng. Hắn nói với đám cấp dưới đang chụp hình quay phim: “Đến lúc đó không cần sợ lãng phí phim. Ta muốn các ngươi chụp bọn họ rõ từng cọng tóc từ đầu đến đuôi cho ta.”
“Hiểu rồi, trưởng phòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận