Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 955: Làm màu

Chương 955: Làm màu
“Ở đây hơi ồn ào, sao không đặt chỗ nào cao cấp hơn.”
Thôi Đức Hiền châm điếu thuốc mà trước giờ hắn không nỡ hút, cười nói với người anh họ vẫn luôn coi thường hắn.
Điếu thuốc này là Quách Quang Diệu đưa cho hắn. Sau khi biết được giá của nó, hắn vẫn không nỡ hút. Lúc này hắn rất hài lòng với hiệu quả của nó.
Đầu lọc vàng, thuốc lá đen và logo đại bàng trên hộp thuốc lá đã thu hút sự chú ý của Thôi Đức Hiền.
“Không rẻ đâu. Xem ra tiểu tử ngươi thật sự phát tài rồi.”
Thôi Đức Hiền hơi bị khí thế của đối phương lấn át, nên cũng không quan tâm đến sự xúc phạm trong lời nói của em họ nữa.
“Thích không?”
Ưu điểm của Thôi Ký Hiền đã được phát huy toàn bộ vào thời điểm này. Hắn hiểu đạo lý muốn bắt sói thì không được tiếc mồi, vậy nên hắn không do dự lấy ra hai hộp từ chiếc túi xách tinh xảo, sau đó ném sang phía đối phương.
“Đây là hàng hiếm đó.”
...
Thôi Đức Hiền phu nhân vẫn luôn xấu tính, lần đầu tiên mỉm cười dịu dàng trước mặt Thôi Ký Hiền, rất lịch sự nói cảm ơn.
“Ta đã gọi món rau cải cay cùng canh bí xanh mà ngươi thích, lát nữa nếm thử xem. Món ăn của quán ăn này thực sự không tệ, rất nhiều minh tinh và nhân vật lớn đều thích.”
Màn làm màu của Thôi Ký Hiền vẫn chưa kết thúc. Hắn chỉ gật đầu, vẫy tay với cấp dưới đứng phía sau.
“Có chuyện gì vậy, quản lý Thôi?”
“Ngươi đi tính tiền cho bọn hắn, bảo bọn hắn về hết đi. Ồn ào quá, ta không thích.”
Thôi Ký Hiền rất tự tin. Vị Tô tiên sinh kia chỉ cần kết quả, về mặt kinh phí thì rất hào phóng. Hắn hiểu đức hạnh của vợ chồng anh họ, vậy nên dứt khoát ném tiền qua cửa sổ.
Thôi Đức Hiền nhìn mấy nam nhân mặc vest đen lịch sự nói vài câu gì đó, sau đó những vị khách ở bàn bên cạnh lập tức đứng dậy rời đi, thậm chí có người còn cúi đầu chào bọn hắn.
“Kỷ Hiền à.”
Thôi Đức Hiền nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm quen với Thôi thứ trưởng. Cho dù ngươi có giúp ta hay không, chúng ta dù sao cũng là anh em chung một dòng máu.”
Rõ ràng là hiệu quả của hành động vừa rồi rất đáng kinh ngạc.
“Cảm ơn. Nói cho ta biết, ngươi muốn tiểu tử liều mạng kia phải chịu hình phạt gì?”
Thôi Ký Hiền nheo mắt: “Một cánh tay thì sao?”

Một số người nhìn thì bình thường, nhưng đôi khi bọn hắn lại có thiên phú đáng kinh ngạc trong một số chuyện đặc biệt.
Thôi Ký Hiền chính là người như vậy.
Hắn vẫn luôn có thiên phú trong việc kết giao bạn bè. Chỉ tiếc là có tài nhưng chưa gặp thời, hắn không có cơ hội để thể hiện nó.
Không bột đố gột nên hồ. Mặc dù hắn rất giỏi nhìn mặt nói chuyện và nắm rõ khuyết điểm của người khác, nhưng cấp bậc của hắn quá thấp, khoe ra cũng không có ích lợi gì, vậy nên cuộc sống của hắn không khá lên được.
Sau khi Tô Bình Nam cho hắn đất diễn, năng lực của nam nhân này bắt đầu lộ ra dần dần.
“Một cánh tay thì sao?”
Câu nói này của Thôi Ký Hiền vô cùng thỏa đáng. Cho đến nay, hắn đã thể hiện vô cùng thành công trước mặt Thôi Đức Hiền.
Đầu tiên là ta rất giàu, ngươi không phải lo lắng về mặt lợi ích. Thứ hai, ta có quyền lực vô cùng đáng sợ.
Hắn cũng không làm Tô Bình Nam thất vọng.
Với Thôi Ký Hiền mà nói, lợi ích và quyền lực là một cặp anh em song sinh. Những nhân vật cấp cao luôn được quyền lực bảo vệ và lợi ích lôi kéo. Chỉ có như vậy, tập đoàn Kim Môn mới có thể đứng vững.
Bầu không khí trên bàn có phần nghiêm túc.
Không phải ai cũng có thể hạ quyết tâm. Hai vợ chồng Thôi Đức Hiền vừa rồi vẫn còn rất tức giận, hận không thể xé xác đối phương mới cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ nghe vậy lại cảm thấy sững người.
Rõ ràng là đối phương không nói đùa.
Hai vợ chồng có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong câu nói bâng quơ này.
“Không, không cần đâu.”
Thôi Đức Hiền lắp bắp nói: “Quan trọng là danh dự thôi. Hôm đó hắn nói ra vài câu khiến nhiều người trong chung cư hiểu lầm. Chỉ cần bắt hắn đến chung cư quỳ xuống giải thích cho ta là được.”
“Được thôi.”
Để tăng thêm phần thuyết phục, Thôi Ký Hiền bắt chước thần thái của Tô tiên sinh: “Tập đoàn Kim Môn sẽ không làm trái lời hứa với bạn bè. Hy vọng anh họ xứng với tình bạn của bọn ta.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Giọng điệu của Thôi Đức Hiền cực kỳ nghiêm túc.
Thôi Ký Hiền nhìn Thôi Đức Hiền, nghiêng người nói với giọng điệu nghiêm túc: “Các ngươi không hiểu những nhân vật xã hội đen này, bắt bọn hắn quỳ gối trước mặt mọi người còn nghiêm trọng hơn là chặt đứt cánh tay của bọn hắn.”
“Cái gì? Sao lại như vậy?”
Giọng điệu của vợ Thôi Đức Hiền không cho là đúng.
Thôi Ký Hiền lạnh lùng nói: “Mất cánh tay còn có thể ăn cơm, nhưng mất mặt thì cơm cũng nuốt không nổi.”

Triệu Bính Đấu vẫn còn sự lương thiện và chân thành không thể xóa nhòa.
Đối với tất cả yêu cầu của bạn học cũ lâu ngày không gặp, chỉ cần có thể giúp đỡ, về cơ bản hắn sẽ cố gắng hết sức.
Hắn đưa đối phương đi tham quan khu trò chơi điện tử mà hắn vừa tiếp quản. Sau khi giới thiệu chi tiết về công việc kinh doanh của mình, hắn còn dẫn bạn học cũ vẫn chưa thỏa mãn đến căn cứ của mình. Một ngôi nhà thuê rộng chưa đầy tám mươi mét vuông, và đó cũng là nơi bảy tám đàn em của hắn đang sống.
Triệu Bính Đấu nhiệt tình không nhận ra ánh mắt khó hiểu của người bạn cũ đang nhìn mình.
Mặt trời lặn.
Ánh hoàng hôn vàng rực chiếu rọi khắp nơi, kéo dài bóng lưng của hai người.
Triệu Bính Đấu sánh vai Bồi Tuấn Hạo đi trên con đường nhỏ trong công viên như lúc bọn hắn còn đi học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận