Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1234. Xé rách tầng cửa sổ giấy



Chương 1234. Xé rách tầng cửa sổ giấy




Thiên Nam ăn uống linh đình, Cảng thành cũng gió nổi mây phun. Trương Tử Hào đã bộc lộ rõ thiên phú tội phạm của hắn.
Bên ngoài là hai đội cảnh sát với mười chín người.
Mười bốn nam, năm nữ. Dẫn đội là Ngô Hướng Nam và Trần Văn, đều là nhân vật cực kỳ nổi tiếng của tổ trọng án.
Trương Tử Hào biết rõ điều này.
Biệt danh đại phú hào không phải tự dưng mà có. Hắn ra tay rất hào phóng, cho nên tin tức của hắn rất linh thông. Hắn cực kỳ coi trọng phương diện nghiên cứu các vụ bắt giữ hắn của cảnh sát.
Sau khi chiếc xe đầu tiên đi được hai mươi phút rồi quay về, năm chiếc xe đợt thứ hai tiếp tục lên đường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai đội nhân mã mệt không chịu nổi lại phải đuổi theo.
Lòng vòng như vậy năm lần, sắc trời cũng đã tối. Hai đội ngũ cảnh sát đã mệt mỏi không chịu nổi. Không chỉ bọn hắn, nhân lực và vật lực sử dụng trên đường đi cũng khiến đội trọng án khốn đốn.
“Ảnh chụp đâu?”
Mỗi lần trở về, người phụ trách chụp ảnh sẽ dùng máy ảnh chụp lại tình hình trên đường đi và đưa cho Trương Tử Hào.
“Mười bảy tấm ảnh, mỗi một giao lộ, mỗi một chiếc xe đều được chụp lại hết.”
Trần Trí Hạo trả lời rất nhanh: “Lần này đi đường số 4, có hai lần cố ý chuyển làn và một lần tăng tốc.”
Trương Tử Hào tiếp nhận, phân loại cẩn thận và dán lên bức tường vốn đã đầy ắp ảnh ở góc Đông Nam phòng khách của biệt thự.
“Chiếc xe taxi có biển số kết thúc bằng 36 lần này xuất hiện ba lần, dựa theo thời gian và địa điểm xuất hiện của nó, hẳn là đón ở điểm thứ tư.”
“Chiếc xe tải màu trắng này cũng có vấn đề, nó đã xuất hiện trên tuyến đường số 2 ba lần. Tài xế là một nam nhân mặc áo màu xanh quân đội. Ta không tin đó là trùng hợp.”
“Trùng hợp?”
Trương Tử Hào hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chỉ toàn là sự tự tin: “Từ trước đến nay thế giới này không tồn tại sự trùng hợp.”
Theo Trương Tử Hào miêu tả, về cơ bản mọi người đều hiểu rõ các cách sắp xếp khác nhau của cảnh sát.
“Có thể ra ngoài gặp Diệp Kế Hoan rồi.”
Trương Tử Hào đưa ra quyết định: “Lần này ta sẽ đi tuyến số 3.”

Cửa sổ giấy sẽ có ngày bị chọc rách.
Phương Đường là thư ký, giúp lãnh đạo phân ưu vốn là chuyện phải làm. Mặc dù vị trí của hắn không thấp nhưng đây là bản năng nghề nghiệp của hắn.
Sau khi uống ba ly Hầu Nhi Tửu, nam nhân lên tiếng.
“Tô tổng, ngươi là người có đầu óc kinh doanh nhất mà ta từng gặp. Ta mời ngươi một ly.” Phương Đường rót đầy ly rượu của mình: “Người ta nói người thành đạt là thầy, ngươi lấy được một vài miếng đất ở Thiên Đô, lúc đó thấy thế nào cũng chỉ là tài sản thấp kém. Cho nên ta muốn hỏi thăm một chút là vì sao?”
“Rất đơn giản, lúc đó ta xem trọng sự phát triển của Thiên Đô.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Thiên Đô có rất nhiều đất, nhưng lúc đó tập đoàn Cẩm Tú thấp cổ bé họng, thực lực không đủ, chỉ có thể bố trí từ góc này sang góc khác, đó có thể được gọi là may mắn.”
Không đợi Phương Đường hỏi tiếp, Tô Bình Nam đã tiếp tục nói: “Huống chi, lúc đó là nhiệm vụ của phó chủ tịch tỉnh Lý, dù sao ta cũng phải ủng hộ tài lực một chút. Vòng tròn nhân mạch rất quan trọng, chưa chắc không phải là một cái đệm cao cấp.”
Nam nhân lặng im nhắc đến phó chủ tịch tỉnh Lý đang phụ trách một ban ngành quan trọng ở Thịnh Kinh, tiền đồ rộng lớn.
“Bây giờ, thỉnh thoảng gặp nhau uống trà, lão Lý vẫn nhắc đến chuyện năm đó như một kỷ niệm, đó cũng được xem là một duyên phận.”
Mọi người đều là người thông minh. Tô Bình Nam là người kín tiếng, khăng khăng không tiếp chiêu.
Tô Bình Nam hiểu ý của ông chủ Mạnh.
Chẳng qua là đổi những quyền lợi khác lấy mảnh đất ở Tây Sơn, nhưng vấn đề bây giờ là dù là ông chủ Mạnh hay những công ty khác, bọn hắn cũng không biết giá trị của mảnh đất trong tương lai là bao nhiêu!
Nói cách khác, Tô Bình Nam cho rằng ông chủ Mạnh không thể cho ra cái giá mà hắn muốn.
Lấy một ví dụ đơn giản từ thời không khác, Tô Bình Nam nhớ rất rõ, vì biến cố gia đình, một ông chủ đã bán một nhà khách lấy tên mình ở đường Phú Hằng, cũng chính là nhà khách khu Tây Sơn hiện nay.
Nhà khách không lớn, nhưng giá giao dịch là ba trăm năm mươi triệu.

Ý nghĩa của bữa tiệc là một cuộc tiếp xúc và thăm dò.
Việc đã đến nước này rồi, ý tứ của Tô Bình Nam cũng đã được biểu đạt một cách rõ ràng. Ông chủ Mạnh biết rõ trong lòng nên bắt đầu nói chuyện dưỡng sinh. Lão Lưu hiểu ý cũng tiến hành thảo luận văn hóa truyền thống. Bữa cơm theo hướng bình thường hẳn là sẽ kết thúc như vậy. Về sau hai bên sẽ tiếp tục đánh cờ.
Mọi người không phải đối thủ cạnh tranh, cho nên hai bên đánh cờ chỉ là thủ đoạn, mục đích là cùng có lợi.
Tuy nhiên, Phương Đường lại nói một câu rất không đúng lúc.
Hắn có lực lượng nhất định.
Hiện tại Phương Đường được cho là địa vị cao, ông chủ Mạnh thăng chức hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, cho nên khó tránh khỏi thái độ đối với Tô Bình Nam có chút không thoải mái.
Là đại quản gia, Phương Đường đã có nhân mạch và căn cơ thành thục của mình. Cho nên, hắn không cho rằng tập đoàn Cẩm Tú sẽ tùy tiện đắc tội hắn.
Tư tưởng quan chức quá nặng, Phương Đường không chịu từ bỏ, xé rách tầng cửa sổ giấy này.
“Tô tổng là người làm ăn ưu tú, cho nên ngươi càng phải hiểu đạo lý lấy được bỏ được, ngươi nói có đúng không?”
Phương Đường nhìn thẳng Tô Bình Nam: “Vùng đất ở Tây Sơn rất quan trọng với kế hoạch mười năm tiếp theo của Thiên Đô. Ta tin rằng Tô tổng vẫn có cái nhìn đại cục.”
Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn tiệc lập tức bị đông cứng lại.
Ông chủ Mạnh lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Đường, còn Tô Bình Nam thì thu lại nụ cười trên mặt. Hết chương 1234.



Bạn cần đăng nhập để bình luận