Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 2001. Nổ súng đi



Chương 2001. Nổ súng đi




“Một đám ô hợp.”
Trên một tòa nhà cao tầng cách vị trí chém giết chưa đến 200 mét, Hoàng Hải Long đặt chiếc ống nhòm nhìn ban đêm trên tay xuống, giọng điệu bình thản.
“Không có cuộc phục kích nào ở những đỉnh cao và góc khuất. Bọn hắn chỉ là những kẻ máu lửa và dũng cảm.”
Với tư cách là đội trưởng của lữ đoàn tác chiến đặc biệt Lâm Hải đã phục vụ được tám năm, ngoài tính cách nóng nảy, Hoàng Hải Long còn xứng đáng với từ "ưu tú" về mặt chỉ huy chiến thuật.
Tô Văn Văn quay lại nhìn Hoàng Hải Long: “Còn súng thì sao?”
“Đó không phải là vấn đề lớn. Người nước N rất tuân thủ quy củ. Ta nhìn thấy có hai nam nhân đứng đằng sau vẫn không ra tay, hẳn đang giấu súng. Đây là thứ mà bọn hắn dùng để lật bàn.” Hoàng Hải Long mỉm cười tự tin: “Rất dễ bắn rụng.”
Sau khi nói xong, Hoàng Hải Long nhìn những người trẻ tuổi lần lượt ngã xuống, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Một nửa số thanh niên này sẽ chết. Người nước N ra tay rất hung ác.”
Tô Văn Văn nhìn đồng hồ.
“Một bước thiên vương, một bước tử vong.”
Nam nhân lạnh lùng nói: “Bọn hắn chết trong hai phút là mệnh của bọn hắn. Không trải qua máu và lửa rèn luyện, bọn hắn vĩnh viễn không mang lại tác dụng lớn.”
“Đã đến giờ, làm việc thôi.”
Tô Văn Văn nhìn bầu trời đen kịt, vẻ mặt đột nhiên u sầu như một nhà thơ: “Trong thời tiết này, mưa nhiều hơn một chút cũng tốt. Xem ra dự báo thời tiết khá chính xác.”
Mưa to thích hợp để giết người.
Mưa sẽ gột rửa mọi dấu vết.

Băng gạc quấn cẩn thận trên tay phải đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, Nguyễn Chí Minh mỉm cười. Không ngờ lũ khốn này lại ngoan cường đến kinh ngạc, chỉ trong vòng hai phút đã ngã xuống hơn chục người nhưng vẫn không bị đánh lui.
Không thể tin nổi.
Nguyễn Chí Minh liếc thấy người trẻ tuổi với ngón tay bị cắt đứt đang cuộn tròn trên mặt đất không thể đứng dậy.
“Ta sẽ cắt cái lưỡi khoe khoang của ngươi, như một hình phạt cho việc xúc phạm ta.”
Nguyễn Chí Minh chém lăn một người xong, bước về phía Lâm Thượng Kiến. Hắn đi rất chậm, bước chân cố ý chậm dần bởi vì hắn cảm thấy đi như vậy rất có uy phong.
Một tia chớp màu vàng xẹt qua bầu trời, sau đó là một tiếng sấm bị bóp nghẹt làm nổ tung một giọt chất lỏng băng giá. Nguyễn Chí Minh đưa mắt nhìn lên trời, những hạt mưa nhanh chóng rơi xuống.
Điều này không ngăn được Nguyễn Chí Minh dừng bước.
Bây giờ hắn cách Lâm Thượng Kiến chưa đầy ba mét. Nguyễn Chí Minh đã có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của người kia dưới con rắn vàng tỏa sáng trên bầu trời.
Không hề sợ hãi.
Bị nước mưa và máu cọ rửa, Lâm Thượng Kiến lộ ra đôi mắt tràn đầy khát máu cùng không cam lòng!
Hắn vẫn đang cố gắng vùng vẫy, nhưng hắn không còn sức lực để đứng dậy vì sáu nhát dao trên người.
Đúng lúc này, đèn pha bật sáng, con hẻm đột nhiên sáng như ban ngày!
Ánh sáng mạnh của vô số đèn pha xe máy khiến con phố dài có thể nhìn thấy rõ ràng!
Người nước N gần như đồng thời dừng động tác.
Một nam nhân đầu trọc ngực trần đứng dưới mưa, khung cảnh đan xen giữa ánh đèn và mưa bão phía sau giống như khung hình đóng băng của một bộ phim.
“Shinjuku! Chúng ta là Cẩm Tú.”
Tô Văn Văn gào thét.
Trong giây tiếp theo, tiếng ống xả gầm rú mà bosozoku yêu thích vang vọng khắp bầu trời đêm!
Bosozoku: chỉ đám người chạy xe bạt mạng, một văn hóa của người trẻ Nhật Bản có liên quan tới việc đua xe môtô và xe gắn máy.

Khi nói đến chiến đấu đường phố, chất lượng và khả năng quân sự của những người lính Hạ quốc tuyệt đối không ai sánh kịp trên thế giới.
Khi Tô Văn Văn gần như gào lên hai chữ Cẩm Tú, đội xe máy đằng sau hắn cũng phát ra tiếng rống tương tự, sau đó điên cuồng xông về phía người nước N.
Người phản ứng nhanh nhất là Nguyễn Chí Minh. Hắn hét to với người đằng sau.
“A Cường, nổ súng bắn chết bọn hắn đi.”
Người lăn lộn trong giang hồ quá nhiều năm đều là những tay lão luyện. Mặc dù Nguyễn Chí Minh vẫn tin tưởng vũ lực và thực lực của mình đủ nghiền ép đám con lai kia, nhưng hắn vẫn để lại hai người đằng sau.
Chuẩn bị của hắn là hai khẩu AK47.
Loại súng này là một vũ khí vô địch trong trận chiến giữa các thế lực đen!
Có thể nói, người nước N có được địa bàn như hiện tại, ngoại trừ bọn hắn rất cay độc, không thể bỏ qua công lao của hai cây súng này.
Tất nhiên những người cầm vũ khí áp trận không phải hạng xoàng xĩnh. Bọn hắn thậm chí không thèm xê dịch bước chân, một người trong đó còn nhàm chán nhai kẹo cao su.
Hai người giấu súng dưới áo khoác phản ứng rất nhanh. Lời vừa dứt, bọn hắn đã lập tức giơ súng lên.
Cả hai đều nở nụ cười dữ tợn.
Kết cục khi đối mặt với súng ống chỉ có một: chết.
Pằng, pằng, pằng!
Tia chớp như những con rắn vàng giăng khắp bầu trời và tiếng sấm trong cơn mưa xối xả đã lấn át ba tiếng súng trầm muộn!
Người nước N vừa rồi còn thờ ơ lúc này đã bị đạn bắn tỉa hất tung, não trắng cùng máu phun ra vẽ nên một bức tranh đẫm máu và tà ác trong những hạt mưa to bằng hạt đậu.
Số phận của người nước N cầm súng còn lại cũng thê thảm không kém.
Một viên đạn bắn xuyên qua tay phải của hắn tạo thành một đường vòng cung rất đẹp, ngay sau đó phát súng thứ hai bắn xuyên mi tâm của hắn.
Khi chết, ánh mắt của hắn vẫn không thể tin nổi.
“Mẹ nó, nổ súng đi.”
Tiếng sấm ầm ầm và tiếng động cơ gầm rú khiến Nguyễn Chí Minh không nhận ra chỗ dựa lớn nhất của mình đã bị giết. Hắn vẫn hét khản cổ, cố gắng cứu vãn thất bại trên chiến trường!
Không có câu trả lời. Hết chương 2001.



Bạn cần đăng nhập để bình luận