Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1159 - Không thể quên



Chương 1159 - Không thể quên




Chương 1159: Không thể quên
Đây là một con hẻm nhỏ tràn ngập nước bẩn.
Chiếc vòi nước thuận tiện cho hàng xóm lấy nước giặt giũ và miễn phí là điểm sáng duy nhất trong cả con hẻm. Nghe nói đây là sản phẩm tạ lễ thần sau khi một vị phú hào đỉnh cấp đi chùa miếu cầu phúc.
Bất luận mục đích của phú hào làm như vậy là gì, đối với Đổng Hạo Bác dẫn đầu một đám lang thang mà nói, một vòi nước miễn phí là một chuyện đáng để vui mừng.
“Bác ca, hãy tìm giúp ta một công việc.”
Một nữ nhân trẻ tuổi có một đứa con gái, được tất cả mọi người gọi là Mụ Mụ mang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt mệt mỏi cầu xin Đổng Hạo Bác đang ngồi giặt đống quần áo cũ mà hắn vừa mới moi ra từ thùng rác.
“Ngươi sẽ mệt chết đấy.”
Đổng Hạo Bác nhìn ánh mắt đầy tia máu của nữ nhân: “Bây giờ mỗi ngày ngươi ngủ chưa đến bốn tiếng mà lại tìm thêm việc ư? Sẽ chết người đấy.”
Nữ nhân kiên quyết lắc đầu: “Mẹ chồng ta nợ nhiều tiền lắm, tuần này mà không trả được, người ta sẽ chặt tay nàng.”
“Ngươi còn có con gái.”
Đổng Hạo Bác lắc đầu: “Ngươi chết, con gái của ngươi phải làm sao bây giờ?”
“Không quản được nhiều như vậy. Trước tiên cứu mẹ chồng của ta đã. Ta mệnh tiện, không chết được đâu. Ông trời sẽ không nhận.”
Nữ nhân đoạt lấy đống quần áo trong tay Đổng Hạo Bác, vừa giặt vừa tiếp tục cầu xin: “Ta sẽ giúp Bác ca ngươi giặt đống quần áo này, không ảnh hưởng gì đâu.”
“Ta sẽ không giúp ngươi tìm việc làm nữa.”
Đổng Hạo Bác chậm rãi lắc đầu: “Ngươi nợ ai? Nợ bao nhiêu tiền?”
“Bốn chục ngàn.”
Nữ nhân trả lời: “Mẹ chồng ta mắc nợ Cửu Chỉ ca của Hòa Ký, không thoát được đâu. Hắn cũng giống như Đại Phi ca, cực kỳ ác độc. Nếu ta không trả tiền, mẹ chồng ta nhất định sẽ xảy ra chuyện.”
“Ta có ba chục ngàn.”
Đổng Hạo Bác mềm lòng, nhìn nữ nhân rồi lên tiếng: “Nếu hắn không đồng ý, cứ dựa theo lời của ta mà nói.”

Địa điểm gặp Cửu Chỉ là một hộp đêm.
Cửu Chỉ ca giống như mặt trời ban trưa trong mắt đám người lưu lạc như Đổng Hạo Bác, lúc này hắn lại chẳng khác nào một lâu la không quan trọng. Nam nhân uy phong trong mắt nữ nhân giờ đây đang khom người cúi chào một đám thanh niên từ bên trong bước ra.
Xuất thân nông dân, cho nên nữ nhân hiền lành thuần phác không biết rằng lúc này mình đột nhiên xuất hiện không đúng lúc đến cỡ nào. Nữ nhân luôn lo lắng cho an nguy của mẹ chồng đã xuất hiện trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người.
Bịch một tiếng.
Nữ nhân quỳ gối trước mặt Cửu Chỉ đang bối rối, hai tay dâng lên hết toàn bộ tài sản. Bởi vì sợ hãi, nàng nói năng có chút lộn xộn: “Cửu ca, ta xin ngươi thả mẹ chồng của ta ra. Ta biết không đủ nhưng Bác ca nói rằng hắn có thể giúp ngươi kiếm được hơn bốn chục ngàn. Ta xin ngươi hãy thả mẹ chồng của ta ra.”
“Chuyện gì vậy?”
Phi Cơ lặng lẽ nhìn Cửu Chỉ đang đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, giọng điệu có chút âm lãnh: “Đại Phi không dạy ngươi quy củ sao? Mấy ngày nay ta đã nói là không được làm việc, chuyện này là sao đây?”
Cửu Chỉ còn chưa kịp lên tiếng, nữ nhân quỳ trên mặt đất đã vội vàng nói tiếp: “Tin ta đi, Cửu Chỉ ca. Ta nghe Trân tỷ nói Bác ca là người đầu tư giỏi nhất ở Cảng thành. Hắn nói có thể giúp ngươi kiếm được tiền thì nhất định có thể giúp ngươi kiếm được tiền.”
Nữ nhân dập đầu rất mạnh.
Sự tiếp xúc giữa đường nhựa và trán thậm chí còn tạo ra tiếng vang ầm ầm.
Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của nữ nhân, Phi Cơ ngồi xuống: “Trân tỷ? Bác ca? Nói cho rõ ràng, ta sẽ bảo hắn thả mẹ chồng ngươi ra.”

Trong khi Mụ Mụ một năm một mười thuật lại mọi chuyện về Bác ca, tại một quán nhỏ ven đường, một nữ nhân với mái tóc ngắn chải tới mang tai, sắc mặt hơi có vẻ già nua nhìn Đổng Hạo Bác đang ăn ngấu nghiến.
Tất cả mọi người đều gọi nữ nhân này là A Trân hay Trân tỷ, là nhân viên của một phòng trà cũ nát, nhưng có rất ít người biết tên thật của nàng.
Thật ra nữ nhân tên Thu Hồng, Đỗ Thu Hồng.
Đỗ Thu Hồng là một ca sĩ.
Hát mấy chục năm bài hát của người khác, chưa từng có cơ hội được hát bài hát của mình. Nhưng nàng cũng đã quen với điều này.
Hiện tại, Trân tỷ đang hát tại một phòng trà chỉ toàn các chú các bác. Vì thế, việc người khác chỉ tay vào nàng và tỏ ra kiêu ngạo là điều khó tránh khỏi.
Các chú các bác cũng là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân không được như ý, cũng chỉ có thể phát cáu lên người các nàng.
Nữ ca sĩ A Trân mãi mãi sẽ không bao giờ quên cảnh biểu diễn lớn đầu tiên của mình, càng không quên được thanh niên tài tuấn trong bộ vest phẳng phiu giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Đổng Hạo Bác.
Trước đó, nữ nhân chưa từng gặp nhiều nhân sĩ tinh anh trong xã hội như vậy. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng.
Sau khi thấp thỏm hát xong, người đại diện của A Trân là Vu tỷ đã dẫn nàng đi từng bàn chào hỏi, mời rượu.
Làm như vậy là vì muốn lưu lại cho tất cả mọi người một ấn tượng tốt, ngày sau cũng thuận tiện cho bọn hắn nâng đỡ mình. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, Thu Hồng hoàn toàn không thích việc này.
Không phải kẻ có tiền nào cũng biết tôn trọng người khác, nàng khắc sâu điều này. Nhưng nàng không nghĩ đến nam nhân như chúng tinh phủng nguyệt kia lại nghiêm túc nhớ kỹ tên của nàng, sau đó còn hào phóng tặng nàng hai chục ngàn, còn đưa cho nàng một tấm danh thiếp.
Đầu tư Hối Phong, Đổng Hạo Bác.
Nam nhân đó cười lên nhìn rất đẹp, nụ cười ấm áp lập tức tiến vào lòng nữ nhân, khiến nàng không thể quên được. Điều này có thể quá thần kỳ nhưng đối với nữ nhân lăn lộn trong phong trần nhưng luôn hướng tới ánh nắng như nàng mà nói, đó là một sự thật rất rõ ràng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận