Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 350: Lẽ nào hắn thích mình thật?

Chương 350: Lẽ nào hắn thích mình thật?
Ngày hôm sau, Trần Thủy đã hiểu câu nói mà Tô Bình Nam sai người chuyển lời tới hắn.
Hắn vốn muốn tìm một công việc tạm thời để lấp đầy bụng, nhưng sau khi người phụ trách tuyển dụng biết lý lịch của hắn đều tránh như tránh tà.
Làm người lại từ đầu, nói thì dễ đấy.
Đến tối khi trông thấy gã thanh niên mang phong cách HKT kia trắng trợn ôm eo con gái mình, Trần Thủy vừa đói vừa giận lập tức bùng nổ.
Một người hơn năm mươi tuổi chưa ăn cơm, một người là tên côn đồ khỏe mạnh cường tráng, chẳng cần nghĩ cũng biết kết quả thế nào.
Nếu không phải cuối cùng Trần San không nhìn nổi nữa, đẩy gã thanh niên đang liều mạng đánh đấm Trần Thủy ra, thì e là Trần Thủy sẽ bị đánh bất tỉnh nhân sự.
Đám đông vây xem đã giải tán, Trần Thủy nằm sõng soài trong bùn đất, mãi lâu sau vẫn chưa đứng dậy.
Một đôi giày da đen bóng có thể phản chiếu gương mặt của Trần Thủy xuất hiện trước chóp mũi hắn.
Tiếp đó, một người ngồi xổm xuống, bàn tay với khớp xương to, có vẻ như thường xuyên đánh đấm vươn tới.
Trần Thủy chật vật ngẩng đầu lên thì thấy Tô Bình Nam đang nở nụ cười nhẹ.
"Ở Cẩm Tú ngươi có thể quang minh chính đại làm một con người. Nếu không thì dưới thành kiến của xã hội này, ngươi chỉ có thể làm một con chó."
Sau khi dửng dưng nói xong, Tô Bình Nam chăm chú nhìn Trần Thủy vô cùng nhếch nhác trên mặt đất. Từ ánh mắt của Tô Bình Nam, Trần Thủy nhìn thấy sự khinh thường thế giới và nội tâm kiêu ngạo của người này, nhưng hắn không nhìn thấy vẻ coi thường hắn mà chỉ có sự chân thành.
Trần Thủy không hề do dự nói: "Hồng Bào ca."
Hán tử hơn năm mươi tuổi vành mắt đỏ hoe, bàn tay dính đầy bùn đất và máu đỏ thẫm nắm chặt lấy bàn tay duy nhất trên thế giới này có thiện ý vươn ra với hắn.

Khi Trần Thủy xuất hiện một lần nữa trước mặt Tô Bình Nam, hắn đã thay sang bộ vest đen vừa người, bộ quần áo cũ rách kia đã bị ném vào thùng rác nào đó. Nhìn hai bức ảnh trên bàn của Tô Bình Nam, Trần Thủy thẳng thắn nói ra tất cả, không giấu giếm bất cứ điều gì.
"Hóa trang chỗ lông mi và cằm của nữ hài này một chút thì khuôn mặt của hai người sẽ giống nhau như đúc."
Trần Thủy bắt lấy điếu xì gà Tô Bình Nam ném sang rồi khom lưng nói tiếp: "Còn khí chất và khí thế thì ta phải tìm hiểu đã."
Tô Bình Nam gật đầu, vẫy tay gọi Lục Viễn rồi thì thầm dặn dò hắn vài câu.
Không lâu sau, mấy người nhóm Hà Kim Sơn được đưa đến.
Tô Bình Nam vỗ vai Hà lão lục: "Các ngươi liệt kê tất tần tật lời nói cử chỉ và thói quen sinh hoạt của Mộ Dung Thanh Thanh cho Trần Thủy, không được bỏ sót bất cứ một chi tiết nào."
"Nhớ là không được bỏ sót bất cứ một chi tiết nào!"
Tô Bình Nam nhấn mạnh.
Nhóm Hà lão lục đã thật lòng phục tùng Cẩm Tú từ lâu, bọn hắn lập tức gật đầu tỏ ý không dám bỏ sót.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, câu hỏi của Trần Thủy càng lúc càng kỳ lạ. Ban đầu mười mấy người nhóm Hà lão lục còn đối đáp trôi chảy, nhưng càng về sau thì phải cân nhắc mỗi câu hỏi rất lâu mới trả lời được.
Bốn tiếng sau, Trần Thủy trả bài ngay trước mặt tất cả mọi người, kết quả khiến người ta thán phục.
"Lão Lục, việc hôm nay ngươi làm rất tốt. Thay ta đi rót một cốc nước cho Tô tổng."
Trần Thủy dùng điệu bộ đặc trưng của nữ nhân chậm rãi ngồi xuống, đồng thời bình thản nói với Hà lão lục.
Ánh mắt nhóm Hà lão lục nhìn Trần Thủy chợt thay đổi, biến thành khó tin. Người này vẫn là nam nhân kia, nhưng mỗi lời nói cử chỉ của hắn lại là một Mộ Dung Thanh Thanh khác.
"Có phải như vậy không?"
Trần Thủy nói xong, cả người lại khôi phục thần thái trong cuộc sống thường ngày.
Không cần Hà lão lục trả lời, dáng vẻ của mười mấy người bọn hắn đã đưa ra đáp án.
"Bộp bộp!"
Tiếng vỗ tay vang lên, Tô Bình Nam tỏ vẻ khen ngợi. Ở thời không kia, Trần Thủy dựa vào ngón nghề này mà trốn thoát trong thiên la địa võng suốt mấy năm, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia thì rất có thể là Trần Thủy sẽ nhởn nhơ cả đời.
"Bây giờ phải xem tiểu nha đầu kia phối hợp như thế nào."
Tô Bình Nam vừa nghĩ, trước mắt lập tức hiện ra dáng vẻ nữ hài tên Tôn Mạn kia ấm ức đứng giữa đám đông hút xì gà khiến người ta dở khóc dở cười.

Rõ ràng Tôn Mạn không phải là đối thủ của Lưu Anh, nàng hơi bồn chồn khi thấy lễ vật đầy phòng.
Nàng biết những lễ vật này, tất cả đều là trang sức và quần áo mà nàng từng lưu luyến dừng chân trước chúng.
Trong đó có vài món nàng nhớ là giá trị không nhỏ.
"Lẽ nào hắn thích mình thật?"
Tôn Mạn bối rối trong lòng, nhưng cũng hơi vui vẻ.
Tôn Mạn có nội tâm lương thiện, không biết từ chối người khác. Nàng không chịu nổi lời lẽ của Lưu Anh, nhất là vẻ mặt đáng thương của đối phương. Lưu Anh bày ra dáng vẻ "nếu ngươi không nhận thì ta sẽ bị đuổi việc, không thể nuôi gia đình", khiến nàng chỉ có thể nhận lấy.
"Thôi kệ, ngày mai lúc đi mình chỉ lấy một ít là được, những thứ khác thì cứ lén để lại."
Tôn Mạn quyết định ngày mai dù đối phương nói thế nào, mình cũng tuyệt đối không đồng ý.
Trong lúc Tôn Mạn đang rối rắm, Lưu Anh cung kính báo cáo với Tô Bình Nam.
"Ta cần tiểu nha đầu này phối hợp với ta diễn một màn kịch, độ khả thi của việc này là bao nhiêu?"
Tô Bình Nam nghe báo cáo xong liền hỏi Lưu Anh.
Lưu Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Nữ hài này rất lương thiện, có thể ra tay từ điểm này thì tỉ lệ thành công rất cao."
Tô Bình Nam gật đầu: "Ta biết rồi, trước tiên ta tìm nàng bàn bạc một lần đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận