Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1417. Thiên Minh Tử tỉnh lại



Chương 1417. Thiên Minh Tử tỉnh lại




A Đông, Đao Tử Đông.
Một đao thủ của Tân Ký, làm việc bình tĩnh thông minh, là lão đại xứng chức trong bốn người.
"Một tên đàn em của Khẩu Thủy Hoa nợ ta một mạng, vì vậy ta biết rõ Phi Cơ đã bỏ ra một số tiền lớn. Hiện tại mấy lão hổ đang tìm ngươi khắp thế giới. Đừng nói với ta là ngươi không mong chạy thoát."
A Đông nhận điếu thuốc Chương Lang đưa cho, vừa châm lửa vừa nói: "Đầu ngươi toàn bã đậu à? Không nói cái khác, ngươi đã xem phim bao giờ chưa?"
Giọng điệu nam nhân đầy khinh thường: "Những kẻ rút khỏi giang hồ có kết cục tốt không?"
"Vậy ta phải làm sao?"
A Bảo như trở về thời niên thiếu, cái thời mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái dưới sự chỉ huy của A Đông.
"Ngươi là huynh đệ của ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi đến cùng."
A Đông lạnh lùng nói: "Phi Cơ phải chết. Hắn chết thì chúng ta không sao hết."
Nam nhân dụi tắt tàn thuốc: "Mấy người chúng ta không đủ, nghĩ cách kéo Thất ca xuống nước. Đây là bước đầu tiên."
Một băng đảng lớn cắm rễ ở tầng chót rốt cuộc đáng sợ cỡ nào?
Có lẽ ngươi vĩnh viễn không ngờ tới một chủ sạp báo trông nghèo rớt mùng tơi lại là người có chữ Đầu, hơn nữa rất có thể là bối phận không thấp.
Có lẽ hắn không đủ cay độc, có lẽ hắn chưa từng chém người. Nhưng hắn từng kiếm tiền, từng được bảo vệ bình an dưới sự che chở của băng đảng.
Như vậy vậy là đủ rồi.
Ta sẽ trao cho ngươi tình hữu nghị, hơn nữa không cần báo đáp. Nhưng khi ta cần ngươi, ngươi nhất định phải báo đáp ta.
Rất công bằng.
Dưới tư tưởng này của Tô Bình Nam, xúc tu của Hòa Ký càng ngày càng lớn, thậm chí không dừng lại ở những người cùng khổ tầng chót.
Rất nhiều người trong xã hội thượng lưu cũng dần dần gia nhập. Dù sao chẳng ai sống trong môi trường chân không cả, kiểu gì cũng gặp phải chuyện nào đó.
Có đôi khi bạo lực sẽ giải quyết rắc rối giúp rất nhiều người.
"Ba ta sao rồi?"
Từ Tử San chạy tới bệnh viện. Nàng không thể ngờ rằng bác sĩ trẻ trông như tốt nghiệp đại học trước mặt mình lại có chỗ dựa là băng đảng.
Vì vậy khi người trẻ tuổi này nói ra câu tiếp theo, có thể nói cảm giác của nữ hài là sợ hãi tận xương tủy.
"Từ An Hoa tiên sinh không sao rồi."
Bác sĩ tên An Nghiệp này nở nụ cười ấm áp: "Chẳng qua là vì tắc nghẽn tim mạch dẫn tới ngất xỉu. Chỉ cần sau này giữ tâm trạng vui vẻ và uống thêm thuốc thì sẽ không sao."
Ngay khi nữ hài định nói lời cảm ơn, bác sĩ trẻ nói tiếp: "Vì vậy có một số chuyện đừng ngại học cách thỏa hiệp, hãy tiện tay giúp Lữ tiên sinh một chút. Tin ta đi, ân tình này rất đáng giá."
Nụ cười của bác sĩ trở nên đáng sợ trong mắt nữ hài.
"Mục tiên sinh gọi điện rất kịp thời, cho nên mới cứu được ba ngươi."
Bác sĩ xoay người rời đi. Nhưng ẩn ý trong câu nói của hắn khiến nữ hài sững ra hồi lâu.
Hiện tại Hòa Ký đã lớn đến mức độ này sao?
Đột nhiên nữ hài cảm thấy mình giống như một con cá bị vây trong tấm lưới có mặt ở khắp nơi.
Mẹ Từ Tử San khóc nức nở. Qua lời kể đứt quãng của mẹ, nữ hài đã biết nguyên nhân ba ngất xỉu.
Công xưởng của ba nàng tự dưng bị hủy đơn đặt hàng, mà ba nàng vừa mới thay máy móc, nợ công ty tài chính một khoản kếch xù.
Thượng hỏa công tâm dẫn tới chuyện ngày hôm nay.
"Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?"
Nữ hài hít sâu, điều chỉnh cảm xúc: "Lẽ nào không có tiền dự chi? Sao ba lại mắc phải sai lầm này?"
"Tiền đặt cọc không đủ trả món nợ máy móc. Hơn nữa công ty tài chính thúc giục rất gắt. Mấy hối phiếu chấp nhận cũng đã đến kỳ. Rất có thể là nhà mình sẽ phá sản."
Hiển nhiên mẹ của Từ Tử San không chịu nổi hậu quả nghiêm trọng như vậy.
"Ta sẽ nghĩ cách."
Nữ hài nhìn người ba đã ngủ, sau đó lấy tấm danh thiếp kia ra, bình tĩnh gọi điện thoại.
Nàng biết rõ cuộc điện thoại này chỉ là bước đầu tiên mình đi đến địa ngục.
Nhưng đối phương có thế lực lớn như vậy ư?
Đây là nghi vấn duy nhất của nữ hài.

Theo tia sáng đầu tiên xuất hiện, Thiên Minh Tử tỉnh lại.
Điều này khiến rất nhiều bác sĩ từng cấp cứu cho hắn đều cảm thấy khó tin.
Sinh mệnh của thiếu niên này quá ngoan cường.
Phải biết rằng khi hắn được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nội tạng đã bị tổn thương nghiêm trọng. Theo lời nói của bác sĩ phẫu thuật cho hắn, nội tạng thủng tứ tung, cực giống chiếc khăn lau bị vo tròn rồi ném vào thùng rác.
Bốn bề yên tĩnh.
"Lão tử đã chống đỡ được rồi."
Thiếu niên lẩm bẩm một mình. Hắn không biết chuyện của mình đã gây nên sóng to gió lớn. Ý nghĩ đầu tiên của thiếu niên đang ở trong dòng nước xoáy là mình đã chống đỡ được.
Chị gái Thái Nhược Đồng nằm sấp bên giường đã ngủ say, dù vậy Thiên Minh Tử vẫn có thể nhìn thấy nét mệt mỏi trên gương mặt. Chắc là lâu rồi nàng không ngủ, nhưng cử động của thiếu niên lập tức làm nàng tỉnh giấc.
"Ngươi tỉnh rồi à?"
Nữ hài nhìn em trai vừa mới bò từ Quỷ Môn quan ra, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Tuy ba mẹ vẫn còn đó, nhưng có cũng như không. Mặc dù trong mắt người khác, em trai có muôn vàn khuyết điểm, nhưng hắn quan tâm chăm sóc mình từng li từng tí.
Sau khi ba nhận được một khoản tiền bồi thường từ cảnh sát, hắn lại tiếp tục mơ màng trong men rượu. Mẹ bị bệnh, thần trí mơ hồ, sợ là không biết con trai mình đã xảy ra chuyện lớn.
"Khi ngươi cấp cứu, có người để lại cho ta tám trăm nghìn, còn hứa sẽ cho ta một công việc."
Cuộc sống khổ cực khiến Thái Nhược Đồng có vẻ ranh mãnh đặc trưng của tiểu thị dân. Nàng biết em trai mình làm gì, lập tức hiểu ra đây là cái giá của việc làm lần này. Vì thế nàng rất thông minh không nhắc đến một chữ.
Cho đến lúc này em trai tỉnh lại, nàng mới một năm một mười nói ra. Đừng thấy Thiên Minh Tử còn nhỏ mà lầm. Trong mấy anh chị em trong nhà, hắn có quyền phát ngôn tuyệt đối.
"Ngươi cất tiền cho kỹ, đừng nói cho bất kỳ ai."
Thiên Minh Tử luôn đặt lợi ích lên đầu, giờ phút này hắn đã quyết trung thành với Phi Cơ. Trong tình huống này mà Phi Cơ vẫn giữ lời hứa, thiếu niên cảm thấy đáng để mình bán mạng cho đối phương. Hết chương 1417.



Bạn cần đăng nhập để bình luận