Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1907. Tô Thủ



Chương 1907. Tô Thủ




Theo quan niệm truyền thống của Hạ quốc, người làm ba mẹ hầu như ai cũng muốn chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho con cái mình.
Tiểu quả phụ Dương Quỳnh Ngọc tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Toàn bộ Tô gia đều là do Tô Bình Nam gánh vác, hơn nữa hiện tại từ những chi tiết nhỏ nữ nhân cũng đã phát hiện ra tài sản của vị tiểu thúc này có lẽ đã đạt đến con số mà người bình thường không thể tưởng tượng được.
Vậy thì đối với người thân có tiền có quyền như vậy, có nên duy trì mối quan hệ bền vững tốt đẹp không?
Đáp án mà bất kể người nào đưa ra e rằng đều là có. Đây vẫn là một góa phụ thật thà, nếu thay bằng một kẻ có đầu óc nhanh nhạy nào khác, thì có lẽ đã dùng đủ các thủ đoạn rồi.
Tiểu quả phụ thật thà, nhưng không có nghĩa là nàng không thông minh.
Thực ra nàng đã đủ hài lòng với cuộc sống hiện tại, không có lòng tham. Nhưng nhìn đứa con gái mới sinh của mình, tự nhiên nữ nhân lại muốn được vị tiểu thúc này quan tâm nhiều hơn.
Bởi vì con người của Tô Bình Nam luôn làm cho người ta cảm thấy có chút khó gần. Cho dù là ở nhà, nơi mà người ta cảm thấy thoải mái nhất, Tô Bình Nam cũng rất ít nói chuyện, không cười cười nói nói giống như những người thân khác của tiểu quả phụ.
Tô phụ Tô mẫu ở trước mặt Tô Bình Nam cũng không nói nhiều giống như những người làm ba làm mẹ khác, hồi nhỏ cũng bởi vì Tiểu Tô Bình Nam rất bướng bỉnh không nghe lời nên hay đánh hắn. Vì vậy tiểu quả phụ cho rằng để Tô Bình Nam đặt tên cho con gái, sau này dù sao cũng có chút ràng buộc.
Tô phụ Tô mẫu biểu thị tán đồng.
Hiểu con không ai bằng ba.
Đôi vợ chồng già biết rất rõ mặc dù Tô Bình Nam nhìn thì có vẻ hung dữ nổi loạn, nhưng trong lòng hắn cực kỳ coi trọng tình thân. Bọn hắn cho rằng với cái tên này cháu gái đầu của mình sẽ được Tô Bình Nam chăm sóc cả đời.
Toàn bộ quá trình không ai hỏi ý kiến ​​​​của Tô Chấn Đông.
Sau sự việc lần trước, Tô Chấn Đông tại Tô gia không thể ngẩng cao đầu được, Tô Bình Nam thường xuyên vắng nhà còn đỡ, nhưng với tính tình kiêu ngạo giống như Tô Định Bắc, hắn vẫn là cảm thấy không có chút mặt mũi nào.
Sự tự ti khiến nội tâm con người trở nên nhạy cảm, mấy ai có thể thoát khỏi ba chữ tham, sân, si.
Kể từ sau sự việc lần trước, Tô Chấn Đông như đã nhìn thấy một khoảng trời mới, cũng đã có những tham vọng không phù hợp với khả năng của mình. Vì vậy hắn luôn muốn xông ra ngoài khám phá thế giới, nhưng sự ra đời của đứa trẻ đã khiến hắn tạm thời từ bỏ ý định này.
Nhưng việc hắn bị gia đình xem nhẹ, lấy đi quyền đặt tên cho đứa bé khiến suy nghĩ muốn ra ngoài lập nghiệp của hắn lại trỗi dậy.
Về việc oán hận Tô lão nhị?
Tô Chấn Đông hoàn toàn không có ý nghĩ này. Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là sợ mà thôi.
Từ bé Tô Chấn Đông đã không biết bao nhiêu lần bị Tô Bình Nam bắt nạt, nhưng hắn luôn cho rằng dù sao cũng là anh em ruột, lão nhị sẽ không làm gì quá đáng. Nhưng giọng điệu thản nhiên của lão nhị khi nói trong điện thoại bảo đàn em đánh gãy hai chân mình đã triệt để dọa sợ Tô lão đại!
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra lão nhị sẽ không vì mối quan hệ huyết thống này mà giảm bớt hung ác!
...
Con gái của Tô Chấn Đông rất dễ thương, tuy mới bảy tám tháng tuổi còn chưa phát triển hết, nhưng cho dù là gen của Tô gia hay là dung nhan của Dương Quỳnh Ngọc đều có thể coi là xuất sắc, vì vậy nhìn qua cũng biết sau này bé sẽ là một mỹ nhân.
“Cho thúc thúc bế cái nào."
Nam nhân mỉm cười, dang rộng vòng tay đón đứa bé trong lòng Tô mẫu.
Đối với thế hệ tiếp theo của Tô gia, Tô Bình Nam có cảm giác rất kỳ diệu. Ở một thời không khác, hắn lang thang không có ý định lập gia đình, mà Tô Chấn Đông cũng không có con.
Còn lão tam lão tứ?
Tô An Tây tính cách hèn nhát, hôn nhân vẫn luôn không hạnh phúc. Lão tứ Tô Định Bắc thì triệt để biến thành con ngựa đứt cương tung hoành đại hải. Cho nên nghiêm túc mà nói, đây thật sự là lần đầu tiên Tô Bình Nam nhìn thấy đời thứ ba của Tô gia.
Tô mẫu nói: “Kể từ khi đứa trẻ này được sinh ra, đã có rất nhiều người tới thăm, nó đều không theo ai. Nó lại chưa từng thấy ngươi, đừng dọa đứa nhỏ.”
Đứa trẻ chưa có tên thật, chỉ có một cái tên Điểm Điểm gọi ở nhà. Bé dùng đôi mắt đen láy nhìn Tô Bình Nam, không quấy cũng không khóc.
Tiểu quả phụ bế đứa trẻ từ trong tay Tô mẫu, vừa vỗ nhẹ vừa dịu dàng nói: “Điểm Điểm ngoan, để thúc thúc thúc bế chút được không?”
Đứa trẻ vẫn không nói gì.
Dương Quỳnh Ngọc cười gượng với Tô Bình Nam.
Trong mắt người nhà, Tô gia hiện tại đã là một gia đình lớn, kể từ khi đứa trẻ này chào đời, không biết đã có bao nhiêu người đến thăm. Thấy đứa trẻ hồng hào dễ thương, rất nhiều người muốn ôm vào lòng, nhưng đứa trẻ này đều nhất quyết không chịu.
“Nhị thúc, từ khi Điểm Điểm được sinh ra....”
Lời của tiểu quả phụ còn chưa nói xong, đứa trẻ đột nhiên dang rộng hai tay với Tô Bình Nam, đồng thời nói một từ đầu tiên trong đời.
“Ôm…”
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Mà trên khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Tô Bình Nam cũng lộ ra một nụ cười cực kỳ xán lạn.
Tô Bình Nam mỉm cười đón lấy đứa trẻ, nửa thật nửa đùa nói:
“Ngươi đã lớn như vậy rồi, sao có thể vẫn chưa có tên. Hay gọi là A Thủ đi.”
Tô Thủ.
Cái tên mà Tô Bình Nam tiện mồm nói ra này không giống tên của con gái chút nào, Tô Chấn Đông ở bên cạnh lắp bắp xen vào: “Bình Nam, cái tên này hình như không giống tên của con gái?”
Tô Bình Nam cười ha ha đáp lại: “Ta có chút kỳ vọng với đời thứ ba của Tô gia, hi vọng bọn chúng có thể giữ được...”
Được rồi.
Mặc dù lời của Tô Bình Nam chưa hoàn chỉnh, nhưng đã đủ hiểu. Lời này vừa nói ra, tiểu quả phụ vẫn đang căng thẳng lập tức nở nụ cười tươi như hoa, mà Tô Chấn Đông cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hết chương 1907.



Bạn cần đăng nhập để bình luận