Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 261: Lần đầu tiên nhìn thấy

Chương 261: Lần đầu tiên nhìn thấy
Tô Bình Nam cười nói: "Bỏ ra vốn lớn như vậy? Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Cố Thanh Vân nâng cốc lên cùng Đỗ Cửu và Đỗ Thạch ra hiệu, uống xong một ngụm rồi mới nói: "Tìm Tô tổng nói cái tình".
Tô Bình Nam nhướng mày, không nói chuyện, chỉ lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, bầu không khí trầm mặc một hồi.
Tuy rằng Đỗ Cửu và Đỗ Thạch cũng ngâm trong suối nhưng không uống rượu mà canh giữ trái phải của Tô Bình Nam, ngầm ngăn cản các phục vụ nữ tiếp cận Tô Bình Nam.
Làn sương trắng của suối nước nóng đang bốc lên, khung cảnh tuyệt đẹp, nhưng bầu không khí lại có chút yên tĩnh lạ thường. Ôn Uyển và các phục vụ nữ khác không dám thở mạnh, nhìn những người trong suối một hồi. Vẻ mặt của Cố Thanh Vân rất nghiêm túc, giọng điệu của hắn rất chân thành: "Bình Nam, chúng ta là bạn bè có đúng không?"
Tô Bình Nam gật đầu.
"Có vài việc, cách tiếp cận của ngươi quá độc đoán và hung ác. Người làm ăn chú ý đến hòa khí sinh tài, độc đoán cũng không phải là cách tốt. Người xưa đã nói ôn hòa là tốt nhất."
Cố Thanh Vân hiếm khi ngưỡng mộ người nào, và Tô Bình Nam là một trong số đó, vì vậy trong lòng hắn thật sự coi Tô Bình Nam như một người bạn, sự chân thành giữa lời nói của hắn rất thể hiện rất rõ ràng.
Tô Bình Nam cũng nghe được, hắn nở nụ cười, đột nhiên quay đầu đối với Ôn Uyển đang nơm nướp lo sợ dịu dàng hỏi: "Ngươi nhìn xem mấy người chúng ta đây có gì khác nhau?"
A!
Ôn Uyển sửng sốt, không ngờ Tô Bình Nam thật sự nói chuyện với mình, nghe vậy ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn mấy người trong suối.
"Đừng lo lắng, nói đi, Tô tổng sẽ không ăn thịt người."
Cố Thanh Vân có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Ôn Uyển, hắn đối xử với những người phía dưới vô cùng tốt, lập tức lên tiếng an ủi.
Ôn Uyển nghiêm túc nhìn vài người, thu đủ dũng khí hỏi Tô Bình Nam, "Cái gì cũng có thể nói à?"
Tô Bình Nam gật gật đầu.
"Ba người các ngươi có một khí thế rất mạnh mẽ, trong khi Cố công tử có một cảm giác nhẹ nhàng tinh tế."
Giọng của Ôn Uyển rất hay, có chút mềm mại của một nữ tử Giang Nam. "Còn có một điều là các ngươi có hình xăm, còn Cố công tử thì không có."
Ôn Uyển chỉ vào những hình xăm gớm ghiếc trên lưng và cánh tay của Đỗ Cửu Đỗ Thạch, vội vàng nói thêm một câu.
Tô Bình Nam từ từ đứng lên, cơ bắp cuồn cuộn thể hiện đầy đủ sự dẻo dai của hắn. Một số phục vụ nữ không thể nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt của họ đỏ bừng bừng.
"Ngươi nói với ta là hòa khí sinh tài, nhưng ta không phải là một người làm ăn."
Giọng điệu của Tô Bình Nam có phần cô đơn, chỉ vào lưng mình: "Hình xăm thực sự là vết tích của giang hồ, có nó thì suốt đời không thể trốn tránh được, ta phải chấp nhận nó cả đời."
Trong mắt Ôn Uyển, vẻ mặt người đàn ông dũng mãnh này có chút cô độc, hình xăm rồng đen trên lưng sống động như thật, đôi mắt rồng mở to thật thu hút.
Đôi mắt của phục vụ nữ Ôn Uyển này có phần mê hoặc. Trong lòng những nữ tử vào đời sớm, sống cuộc đời lang bạt như nàng, điều quan trọng nhất không phải là tình yêu mà là nơi dựa dẫm.
Ai mà không biết đại danh Tô Bình Nam, lần đầu tiên nhìn thấy con người thật cộng với hành động khí phách của hắn đã khiến cho nữ tử này nảy sinh rung động trong lòng.
Tô Bình Nam vẫn ngồi đối mặt với Cố Thanh Vân, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Vân biết rằng lưng của Tô Bình Nam thực sự có một hình xăm rồng đen.
"Ta và ngươi sinh ra không giống nhau, ngươi sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn ta thì không."
Tô Bình Nam cũng hiếm khi nói nhiều như vậy: "Ta có được của cải này ngày hôm nay là nhờ những gì, ngươi hiểu rõ hơn ta".
Cố Thanh Vân im lặng. Tất cả mọi người đều tận sức tránh né Cẩm Tú, một phần lớn nguyên nhân là do Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn, nhiều tay chân và quá khó đối phó.
"Có quá nhiều anh em đã bán mạng cho ta, ta không thể lui bước được nữa."
Tô Bình Nam ra hiệu cho Ôn Uyển rót đầy rượu, sau đó ẩn ý nói: "Ta không muốn trở thành một kẻ bẩn thỉu."
Ôn Uyển rót rượu rất nhẹ nhàng, vẻ mặt rất chuyên tâm, như thể đang làm một việc trọng đại gì đó.
Cố Thanh Vân biết được chuyện xưa bẩn thỉu của Đỗ Nguyệt Sinh, lập tức cười tạo không khí và nói: "Ta không thể tưởng tượng được Tô tổng tính tình ngạo nghễ mà nội tâm lại đa sầu đa cảm như vậy. Nào, kính ngươi một ly.”
Tô Bình Nam cười ha ha: "Ta chỉ hơi có chút cảm khái thôi, hôm nay Cố công tử giống như bạn của ta, đã khích lệ ta nói nhiều hơn một chút."
Hai bên thức thời không đề cập tới đề tài vừa rồi, nhất thời có chút không khí của khách và chủ cùng vui vẻ, bầu không khí cũng trở nên ấm áp.
"Bình Nam."
Cố Thanh Vân xưng hô rất thân thiết, hắn chỉ vào hình xăm của Đỗ Cửu một cách tò mò: "Bình Nam, trên người ngươi là rồng đen, trước đây ta đã thấy rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hình xăm của A Cửu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận