Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 388: Ta không nhượng đấy

Chương 388: Ta không nhượng đấy
Ông chủ Hướng là người tổ chức tiệc đầy tháng cũng được coi là một người có mối quan hệ tốt ở Hải Châu, người đến tham dự rất nhiều và cũng rất đa dạng.
Người phụ trách chi nhánh của Cẩm Tú ở Hải Châu cũng nhận được lời mời, chính là thiệp mời mà Mộ Dung Thanh Thanh đang cầm lúc này.
Khoảng cách giữa hai lần mời rất xa, dường như người chủ trì cũng biết gần đây hai bên có mâu thuẫn kịch liệt nên cố gắng giữ cho hai bên càng xa nhau càng tốt để tránh xảy ra xung đột.
Trong giới xã giao của ông chủ Hướng, đương nhiên Chu Hoa Văn là người đứng đầu về tài lực, cho nên những câu nói đùa hắn nói có chút lạc hậu nhưng những người cùng bàn vẫn nể mặt cười ngã tới ngã lui, bầu không khí rất hài hòa.
Đúng lúc Chu Hoa Văn đang vui vẻ chuẩn bị nói điều gì đó phối hợp với sự hào hứng của mọi người thì khung cảnh huyên náo vừa rồi đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
Sau đó Chu Hoa Văn nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng.
“Có thể nói chuyện riêng được không?”
Chu Hoa Văn nhìn lên thấy một nữ nhân mặc áo gió rộng màu xanh nhạt, diện mạo vô cùng lạnh lùng đang thản nhiên nhìn hắn, giữa những ngón tay trắng nõn kẹp một điếu thuốc dành cho nữ đang lượn lờ khói xanh.
Nhìn hình thêu biểu tượng trên cổ áo của nữ nhân, Chu Hoa Văn đã biết được đối phương là ai. Tập đoàn Cẩm Tú đang điều tra mọi thứ về hắn, vậy thì sao hắn không điều tra Cẩm Tú chứ.
Thực ra lúc đầu tranh giành đất đai, Chu Hoa Văn không ngờ rằng một công ty ở nơi khác tới như Cẩm Tú lại khó giải quyết như vậy.
Đối phương chỉ mới cắm rễ chưa lâu vậy mà lại có các mối quan hệ sâu rộng hơn hắn rất nhiều.
Tầm nhìn Chu Hoa Văn rất tinh tường, hắn biết nếu đoạt được mảnh đất đó tương đương với việc đạt được lợi nhuận cho Thiên Nhuận trong mười năm tới.
Buông tay thì không thể nào buông, nhưng chuyện làm ăn phải nói tới hòa khí nên Chu Hoa Văn quyết định nói chuyện với đối phương.
Khi đứng dậy, hắn kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt Hoa Tử đã ở bên hắn nhiều năm nhìn nữ nhân kia đầy cảnh giác.
Đã rất nhiều năm rồi Chu Hoa Văn chưa nhìn thấy vẻ mặt Hoa Tử lo lắng như vậy, hắn có quen biết nữ nhân trước mặt!
Thời đại này đầy rẫy người dã tính hung hãn.
Bên cạnh mỗi ông chủ lớn sẽ có một người chuyên đi xử lý giới tam giáo cửu lưu, Hoa Tử chính là người xử lý những việc này. Những năm qua Chu Hoa Văn lăn lộn trong chốn thương trường, hắn đã thành tinh lâu rồi.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Hoa Tử, lại nghĩ đến sự yên tĩnh khác thường trên bàn vừa rồi, hắn lập tức nhận ra nữ nhân này không tầm thường.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Chu Hoa Văn rất nghiêm túc hỏi.
Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười, nhưng trong mắt không có một chút ý cười: "Mộ Dung Thanh Thanh của Cẩm Tú."
Nữ nhân đang nói chuyện đột nhiên hiểu ra ý nghĩa khác của việc Tô Bình Nam yêu cầu nàng đến. Một lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trên đầu thì luôn có tính đe dọa hơn là rơi xuống.
Hoa Tử thì thầm bên tai Chu Hoa Văn vài câu, Chu Hoa Văn vừa gật đầu vừa kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thanh Thanh đang cười.
Dĩ nhiên là Hoa Tử đang giới thiệu về lai lịch và thân phận của Mộ Dung Thanh Thanh.
Hoa Tử nói xong cũng không lui về phía sau mà còn tiến lên phía trên vài bước, dừng ở giữa Mộ Dung Thanh Thanh và Chu Hoa Văn.
Mộ Dung Thanh Thanh nhướng mày, vẫn nhẹ giọng nói: "Chu tổng, ta muốn nói chuyện với một mình ngươi."
Chu Hoa Văn biểu hiện khí phách và óc phán đoán của hắn như một thương nhân thành đạt.
Hắn vỗ về Hoa Tử đang căng thẳng, ra hiệu đối phương lùi lại, sau đó cười nói với Mộ Dung Thanh Thanh: "Được."
Mặc dù lời Hoa Tử nói thật đáng sợ, nhưng theo như Chu Hoa Văn thấy, nếu người bên kia muốn giở thủ đoạn xấu xa nào đó, nữ nhân này sẽ không bao giờ phô trương tới gặp hắn như vậy. Cẩm Tú có thể làm được điều này, hắn tin rằng kẻ cầm đầu Cẩm Tú không ngu ngốc như thế.
Hướng tổng là chủ nhân của bữa tiệc đầy tháng, sau khi nhận được tin tức những người bên dưới báo lại, hắn bàng hoàng vội vã chạy đến. Tuy rằng hắn có chút tiếng tăm, nhưng trước mặt hai công ty này vẫn chẳng là gì cả. Hôm nay nếu có chuyện gì xảy ra, cho dù là bên nào bị thua giận chó đánh mèo lên hắn thì kẻ nhỏ bé như hắn cũng không chịu nổi.
Gần đây mảnh đất đó đã gây nên bao tranh cãi ồn ào ở Hải Châu, hầu hết mọi người trong hội xã giao đều ước tính rằng nếu tính thêm chi phí xây dựng thì cả mảnh đất có giá năm trăm triệu.
Hướng tổng cũng không ngạc nhiên khi giá trị giao dịch năm trăm triệu năm nay sẽ khiến hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán thế nào, hiện tại chỉ cần ngày hôm nay không xảy ra chuyện ở nơi này của hắn thì hắn nguyện thắp hương cảm tạ trời cao.
Thấy hai người đồng ý tìm nơi khác nói chuyện, hắn bèn nhờ khách sạn tìm một phòng yên tĩnh khác, còn mình thì canh giữ bên ngoài, thân thích bạn bè gì cũng đành phải vậy mà thôi.
“Tập đoàn Cẩm Tú gia nghiệp lớn, miếng thịt này có ăn hay không cũng không sao. Nhưng Thiên Nhuận thì lại khác. Không có miếng thịt này e rằng sẽ rất khó duy trì.”
Ban đầu Chu Hoa Văn có hơi lo lắng, sau khi ngạc nhiên ban đầu qua đi, hắn mở miệng đã nói ra điểm mấu chốt của mình.
Nhượng lại à, ta không nhượng đấy.
Mộ Dung Thanh Thanh hiểu ý đối phương, nàng ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn để dập tắt, nói giọng bình tĩnh: "Gia nghiệp lớn dĩ nhiên cũng phải nuôi nhiều người. Chu tổng lùi một bước, tập đoàn Cẩm Tú đương nhiên sẽ bồi thường ở chỗ khác.”
Sau đó, Mộ Dung Thanh Thanh cầm điện thoại nói một câu: "Mang đồ vào đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận