Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 649: Cô độc

Chương 649: Cô độc
Diệp An Ninh được cho nghỉ dài hạn.
Mặc dù Lưu Ba Đào chạy ngược xuôi, tập đoàn Cẩm Tú cũng không hỏi thêm câu nào như đã hứa, nhưng đối với nhiều người thì cẩn thận chèo thuyền vạn năm mới là lý do thực sự.
Vì vậy, kỳ nghỉ dài ngày này nhất định phải nghỉ. Nếu không, về sau có ai hỏi đến, ngươi lấy đâu ra bàn giao? Sau khi kết quả được đưa ra, nhóm người Diệp An Ninh im lặng chấp nhận kết quả.
Không giống như Lý Long và những người khác, Diệp An Ninh đón nhận mọi chuyện một cách bình tĩnh. Theo quan điểm của nàng, mọi chuyện đã lắng xuống, lúc này nổi giận cũng vô ích, chi bằng nhân cơ hội này nên nghỉ ngơi thật tốt.
Trên thực tế, dưới vẻ ngoài điềm đạm và kín đáo của Diệp An Ninh, trong thâm tâm nàng là một nữ hài có phần lãng mạn.
Nàng quyết định tranh thủ những ngày nghỉ đi tham quan Thiên Đô nơi nàng còn chưa quen thuộc.
Bây giờ đô thị hóa Thiên Đô rất mạnh, nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng, chính quyền cũng trở nên giàu có, việc phủ xanh và xây dựng cơ sở hạ tầng rất tốt.
Hôm nay Diệp An Ninh ra ngoài rất sớm, nàng thích tuyết và không khí sau khi tuyết rơi. Sau khi áp lực công việc không còn, cách ăn mặc của Diệp An Ninh cũng không còn già dặn như trước, mà là một chiếc áo khoác dạ màu sáng với chiếc khăn quàng cổ màu trắng.
Cách phối quần áo đơn giản như vậy lại càng làm nổi bật ngũ quan tinh xảo trắng nõn của nàng, nhìn qua cực kỳ mê người. Một đường đi tới, không biết đã lặng lẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt của nam nhân đi đường.
Khung cảnh tuyết rơi thật đẹp, những hàng thông xanh sừng sững hai bên đường, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những gian đình nghỉ mát nhỏ được dựng lên để tránh gió tuyết. Một số người già tập thể dục buổi sáng ngồi nói chuyện trong đó.
Ánh mắt của Diệp An Ninh thu lại khỏi đình nghỉ mát ven đường được xây dựng tinh xảo và cổ kính. Nàng biết đây là những công trình phúc lợi công cộng do tập đoàn Cẩm Tú đầu tư, mà loại kiến trúc như vậy có thể nhìn thấy khắp Thiên Đô. Có thể nói ấn tượng của tập đoàn Cẩm Tú ở thành phố này được phủ sóng rất tốt ở khắp các mặt.
Nam nhân đó phức tạp mà đáng sợ.
Trong đầu Diệp An Ninh hiện lên ánh mắt và nụ cười ẩn chứa sự kiêu ngạo của Tô Bình Nam.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Diệp An Ninh đột nhiên giật mình, cả người bất giác dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một nam nhân mà nàng nghĩ sẽ không bao giờ gặp ở một nơi như vậy.
Hắn mặc một chiếc áo khoác đen được may tinh xảo với đường viền cổ cao, gần như che mất nửa khuôn mặt. Nhưng Diệp An Ninh liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra chính là Tô Bình Nam của tập đoàn Cẩm Tú.
Nam nhân không để ý đến nàng, lẳng lặng bước đi, tốc độ rất chậm, phong thái cũng không hung hãn như lần gặp mặt trước, trông rất nhàn nhã.
Diệp An Ninh nhìn ra được đối phương hẳn là đang tản bộ. Nàng mím môi, lòng hiếu kỳ nổi lên.
Theo quan điểm của nàng, một nam nhân như Tô Bình Nam không bao giờ có mặt ở đây vào thời điểm này, hắn nên ăn sáng nhàn nhã trong khách sạn hoặc biệt thự, rồi bắt đầu một ngày bận rộn trên những phương tiện di chuyển đắt tiền.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, Tô Bình Nam liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Là ngươi?”
Tô Bình Nam hơi ngạc nhiên, hắn luôn cảnh giác với môi trường xung quanh. Sau khi Diệp An Ninh đi theo đằng sau mấy phút, hắn cảm thấy không thích hợp liền quay đầu lại, không ngờ lại gặp nữ nhân kia.
Hắn nhận ra Diệp An Ninh: “Còn chưa chịu từ bỏ?”
Nam nhân cau mày, vẻ ôn hòa nhàn nhã trên mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi.
“Hiểu lầm thôi.”
Nàng biết nam nhân trước mặt mình rất hung dữ, nàng phải giải thích rõ ràng, nàng không muốn một phen vất vả của sư phụ trở nên uổng phí.
Tiến lên phía trước vài bước, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước, Diệp An Ninh nói: Ta cảm thấy tò mò khi gặp Tô tổng, vì vậy ta đã đi theo ngươi được một lúc.”
Tô Bình Nam nhướng mày: “Tản bộ?”
“Ừm.”
Nàng thành thật trả lời, chỉ ở khoảng cách này, Tô Bình Nam mới nhận ra nữ nhân trước mặt có đường nét khuôn mặt vô cùng thanh tú, làn da trắng nõn, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt dưới da.
“Ta thích tuyết.”
Diệp An Ninh nhướng mắt nói: “Ta lại càng thích cái cảm giác lạnh lẽo khi đi dưới tuyết. Cho nên, thật sự ta đang tản bộ.”
Diệp An Ninh phát hiện sau khi nghe nói mình thích hương vị của tuyết, trên mặt nam nhân lộ ra vẻ kỳ quái, sau đó biểu hiện đột nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Cùng đi không?”
Tô Bình Nam đưa ra đề nghị khiến Diệp An Ninh giật mình, không khỏi ngẩn ra.
Tô Bình Nam không để ý đến đối phương đang ngẩn người. Sau khi đưa ra đề nghị, hắn cũng không chờ Diệp An Ninh trả lời, quay người tiếp tục đi về phía trước.
“Được.”
Nàng cắn môi một cái, sau đó đuổi theo.
Bông tuyết bay lả tả.
Diệp An Ninh bước sau Tô Bình Nam một bước, hai người cũng không sóng vai nhau mà đi, một trước một sau đi về phía trước, cả hai đều không nói gì, bầu không khí cực kỳ im lặng. Dường như Tô Bình Nam cũng không có hứng thú trò chuyện, chỉ yên tĩnh bước đi, còn Diệp An Ninh đi theo sau lưng chỉ có sự hiếu kỳ, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.
Bóng lưng nam nhân trong tuyết có vẻ hơi gầy gò. Diệp An Ninh biết đây chỉ là thị giác khác biệt mà thôi. Nàng biết được tính hung hãn và mạnh mẽ của hắn.
Nhưng không biết vì sao, nàng lại nhìn thấy bước đi của nam nhân đằng trước có sự cô độc. Diệp An Ninh dùng sức lắc đầu, muốn vứt bỏ cảm giác khiến cho nàng cảm thấy hoang đường này.
Không thể nào?
Bất luận bản chất của hắn phức tạp đến cỡ nào, hắn vẫn là người thắng trong cuộc đời. Người có được vốn liếng và lực lượng như vậy, làm sao có thể cô độc được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận