Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 1868. Lâm Yên



Chương 1868. Lâm Yên




Đoàn xe của tập đoàn Cẩm Tú lần lượt dừng lại, Lục Viễn xuống xe nhìn xưởng rượu như một pháo đài, rồi lại nhìn ba tên ngốc cầm súng đứng trên tháp canh đổ nát, nam nhân hồi lâu không nói gì…
“Ta phát hiện ra thứ mà ta ghét nhất chính là những tên ngốc.” Lục Viễn nghiến răng nói nhảm một câu, rồi vung tay lên: “Làm việc!”
Quyền lực làm người ta kính nể, bạo lực làm người ta sợ hãi.
Khi một người tay trái có thể thao túng quyền lực, tay phải có thể khống chế bạo lực, thì sẽ làm cho người ta phải kinh sợ đến mức nào. Đây chính là mục đích của Tô Bình Nam khi cho diễn vở kịch này.
Trong tình thế này nam nhân vẫn ngang nhiên phát động tấn công, nguyên nhân là muốn dùng con gà Lý Phong Điền này để dọa tất cả những con khỉ đang xem.
Lần thăm dò đầu tiên của tập đoàn Cẩm Tú có vẻ rất thảm hại.
Xưởng rượu đã nhận được tin báo, cánh cổng sắt cao và dày được đóng chặt. Phải nói rằng đồ cũ thực sự bền, cánh cổng sắt lớn của trại giam mấy chục năm trước dày đến mức khiến người ta tuyệt vọng, mà ở tháp canh phía trên, Hoàng Tam Cẩu đang uống rượu ăn thịt, cười một cách điên cuồng.
Theo lệnh của Lục Viễn, Vương Khải là người đầu tiên đi lên phía trước, cách cách cửa sắt ba mét thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Tam Cẩu nhổ một bãi nước bọt: “Tên ngốc, xuống đây một đấu một!”
Vừa nói Vương Khải vừa lấy ra chiếc dao quân dụng yêu thích của mình, nó được hắn mài nhẵn đến mức sáng bóng, có thể dễ dàng xuyên qua lớp chì dày hai cm.
Là một trong những nhân vật hàng đầu trong thế hệ thứ hai của Cẩm Tú, Vương Khải không hề thiếu sự ngông cuồng khi trực diện quyết đấu.
Đáng tiếc, đáp lại hắn là một tiếng súng nặng nề.
Hắn “a” lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau một bước, mà chân trái của hắn đã đầm đìa máu tươi.
Vương Khải không rút lui, mà nghiến răng nhìn Hoàng Tam Cẩu vẫn đang ngắm vào mình, sâu trong mắt hắn hiện rõ sự điên cuồng.
“Quay lại, ngươi cũng bị ngu rồi sao?”
Lục Viễn cau mày hét lên giận dữ.
Lúc này Vương Khải mới khập khiễng quay trở lại. Dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo chân trái của Vương Khải nhỏ tong tong xuống mặt đất, rất nhanh tạo thành một vệt đỏ thẫm kinh người.
Sắc mặt của Lục Viễn càng lúc càng u ám.
Không nói lời nào trực tiếp nổ súng. Não của ba tên này rõ ràng là thiểu năng giống như lời đồn, có thể thấy mấy tên này căn bản không thèm đếm xỉa đến bất kỳ quy tắc nào.
Vận may của Vương Khải không tồi, phát súng vừa rồi của Hoàng Tam Cẩu rõ ràng là nhắm vào đầu Vương Khải, có thể thấy mấy tên ngốc này không rành về súng ống nên mới bắn lệch vị trí ngắm.
Nhưng kiểu súng săn Ngũ Liên Phát tự chế cực kỳ thích hợp với tên ngốc này. Độ tản mát của đạn lớn, nếu may mắn có thể nhắm mắt cũng bắn chết người.
...
“Các ngươi nhiều người như vậy, kêu ta xuống đánh một chọi một với các ngươi? Ngươi có bị ngu không?” Hoàng Tam Cẩu chớp chớp đôi mắt nhỏ mở miệng, nhìn Lục Viễn với vẻ đầy khinh thường.
Bị một tên ngốc coi mình là kẻ ngốc, Lục Viễn đứng bên dưới suýt nữa thì phun ra máu.
“CMN tên này cũng không ngốc cho lắm.”
Lục Viễn một người luôn bình tĩnh, lần đầu tiên thốt ra những lời thô tục. Nam nhân cười dữ tợn: “Vậy thì chơi một chút đi, gần đây không phải có máy sửa đường sao? Đi, lái mấy cái máy đó về đây cho ta.”
Lục Viễn căm phẫn nhìn ba tên thiểu năng đang cười ở trước mặt: “Đều là phim chiến tranh, lão tử đã đánh giá quá thấp, để xem các ngươi đấu với ta thế nào.”
Trận chiến khốc liệt giữa các băng đảng này đã bắt đầu leo ​​​​thang.
...
Lâm Yên.
So với những cái tên thời này hay dùng như A Phân, Hồng Mai gì đó, cái tên này có thể nói là tao nhã hơn. Nhưng bản thân Lâm Yên không tao nhã thanh lịch chút nào, bất luận là trong công việc hay là dáng người đều làm người ta vô thức coi nàng là nam nhân.
Lưng hổ, bụng gấu, giọng lớn, da đen, dáng cao.
Nếu nói vẻ ngoài của nữ nhân đã rất dũng mãnh, thì trong công việc nàng cũng làm người ta phải kinh ngạc.
Công việc của nàng là lái máy xúc, mà không phải là máy xúc loại nhỏ.
Nó được nữ nhân gọi là gã to xác dùng để ngồi, đó là chiếc máy xúc Doosan cỡ lớn model ATE629 do công ty công nghiệp nặng Sany sản xuất. Mấy năm gần đây, loại máy này có thể dùng để đào núi, từ điểm này có thể thấy sức chiến đấu của gã to xác này.
Nữ nhân họ Lâm này tính tình hào sảng, hầu như uống bia đều là một hơi uống cả chai, rượu cũng phải tính theo lít. Điều này dẫn đến việc nàng đã ngoài ba mươi nhưng cô nương già này vẫn chưa kết hôn.
Nữ nhân cũng không cưỡng cầu, dù sao với niềm vui ngồi ghế lái của nàng, giúp nàng có nguồn thu nhập cao, đủ để nàng sống một mình vẫn rất tốt.
Cũng không phải là không có ai theo đuổi.
Có thể hình dung với thực lực kinh tế hiện tại khi sở hữu loại máy xúc cỡ lớn trong nhà, chắc chắn có không ít nam nhân sẵn sàng về ở với nàng, nhưng Lâm Yên không đồng ý.
Đều là đám nam nhân tiểu nhân nhỏ mọn, lão nương không thiếu.
Khi nói về những nam nhân theo đuổi nàng, nữ nhân tỏ vẻ khinh thường.
Bộ phim nàng yêu thích nhất là Đại Thoại Tây Du, một nữ nhân thích mơ mộng tự nhủ nhất định sẽ có một anh hùng cái thế thuộc về mình, sẽ đến tìm mình.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, Lâm Yên ngày càng trở nên cáu kỉnh.
Vì vậy, tại các quầy thịt nướng trong chợ đêm ở Thiên Đô thường xuyên thấy một nữ nhân bộ dạng giống như Trương Phi vung chai rượu và hét lên tận trời cao.
Điều làm người ta ác cảm nhất là Lâm Yên này sau khi phát điên xong vẫn không dừng lại.
Nàng sẽ chống cằm nói bằng giọng điệu dịu dàng nhất, nhìn thẳng vào bạn của mình hỏi khi nào thì anh hùng của nàng mới bước lên đám mây ngũ sắc đến tìm nàng.
Bộ dạng buồn bã đau khổ của nàng thực sự khiến người nghe thấy xót xa, làm người nhìn rơi nước mắt. Hết chương 1868.



Bạn cần đăng nhập để bình luận