Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 595: Bao nhiêu tiền ta cũng cho

Chương 595: Bao nhiêu tiền ta cũng cho
“Lấy lên, lấy lên.”
Đại D cảm thấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai dễ nghe như thế, hưng trí bừng bừng bảo người phía dưới lại chuyển lên, sau đó nói vào điện thoại: “Ta mặc kệ, ngươi gọi điện thoại xong cầm gậy cho ta.”
Bên kia điện thoại, Xuy Kê nghe xong gương mặt khổ sở, tuy rằng trên danh nghĩa hắn là người lãnh đạo của Thuyên Loan nhưng vẫn dựa vào hậu thuẫn Đại D mới có cuộc sống vẻ vang như bây giờ nên hắn không dám phản bác lời của Đại D.
Nhưng hắn cũng rất hiểu thủ đoạn của Đặng Bá, trong lịch sử Hòa Liên Thắng hơn trăm năm chưa từng phát sinh chuyện không giao gậy này, có thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng như thế nào.
Suy nghĩ vài phút, gương mặt tang thương của Xuy Kê lộ ra chút khác thường.
Mấy năm nay tuy rằng tính tình Đại D không tốt lắm nhưng quả thật đã giúp mình rất nhiều, nếu như mình làm theo ý hắn chỉ sợ tên kia thật sự sẽ động thủ với mình.
“Đặng Bá, ta cảm thấy A Nhạc không đủ uy vọng, ta sẽ không giao gậy cho hắn.”
Đặng Bá cực kỳ mập, mập đến mức cơ hồ gần như cũng sắp không khom tới thắt lưng, diện mạo cả người cực kỳ hiền lành, đi trên đường cho dù là ai chỉ nhìn bề ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được lão nhân giống như phật Di Lặc này lại là Tứ Cửu trong băng đảng Hòa Liên Thắng.
“Ngươi nói lại lần nữa xem.”
Giọng Đặng Bá nghe không ra vui buồn: “Ngươi ngủ riết hồ đồ rồi sao, ta cho ngươi đi rửa mặt trước, suy nghĩ rõ ràng thì lại nói chuyện với ta.”
“Có chuyện gì vậy Đặng Bá ?”
Thấy Đặng Bá luôn luôn cười ha hả cúp điện thoại với gương mặt u ám, người bạn già mấy chục năm A Thiên của hắn hỏi.
“Không có gì.”
Trên mặt Đặng Bá chợt lóe lên dị sắc: “Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không hiểu quy tắc.”

Xuy Kê chết rồi.
Mười mấy phút sau khi gọi điện thoại hắn hối hận, điều này khiến Đại D nổi giận.
Hai người phát sinh xung đột dữ dội ở quán ăn, lúc này cảnh sát đột nhiên xông vào dọa cho Xuy Kê chạy như điên chạy ra khỏi quán. Kết quả khi hắn xông qua đường, một chiếc xe phóng cực nhanh đã đâm vào hắn.
Xuy Kê đã chết, nhưng lý do mọi người đều hiểu rõ. Bởi vì trước đây hắn đã nói rất rõ ràng.
Đại lục, Quảng thành ở trong tay Tứ Nhãn Minh.
Trong phút chốc, bầu không khí trong Hòa Liên Thắng trở nên dị thường.
Lúc này tất cả mọi người còn không biết một con khủng long nội địa đã lặng lẽ lộ ra răng nanh của mình, chuyện huyết tinh phức tạp sẽ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn.
...
Bây giờ rất nhiều người ở Cảng thành đều tập trung vào cây gậy đó.
Gậy đầu rồng.
Một thanh gỗ hình rồng dài khoảng ba mươi centimet, rộng ba centimet và cao khoảng năm centimet.
Kết cấu là gỗ lim, không biết trải qua bao nhiêu năm được tay người vuốt ve, cây gậy cực kỳ bóng loáng.
Trong thời đại giao thông từng đi lại không thuận tiện và giao tiếp khó khăn, nhiều đệ tử của Hồng Môn chưa từng gặp được đại ca của mình, vì vậy để hiệu lệnh thông suốt không trở ngại thì cần có một tín vật như vậy.
Sau khi truyền từ đời này sang đời khác, ý nghĩa biểu tượng của cây gậy đầu rồng đã khác xa ý nghĩa thực tế. Nhưng muốn làm người của Hòa Liên Thắng, A Nhạc nhất định phải lấy được cây gậy này.
A Nhạc hiểu đạo lý này. Tương tự như vậy, Đại D cũng hiểu.
Mỗi hai năm một lần Hòa Liên Thắng làm một cuộc bầu cử, ngoại trừ mấy đương sự tham dự, căng thẳng nhất là chính là cảnh sát.
Bởi vì không ai không thích ổn định nên có thể nói là các bộ phận chức năng của Cảng thành căm ghét sâu sắc hệ thống Hòa Liên Thắng này.
Bởi vì mỗi khi có người đại diện mới xuất hiện chắc chắn sẽ đi kèm với bạo lực.

“Các vị lão đại đến rồi.”
Sếp Lương nhìn một đống thủ lĩnh phân khu Hòa Liên Thắng, giọng khinh khỉnh chào từng người: “Lão Lãnh, Song Phiên Đông, Suy Cẩu Phì Hoa, A Nhạc, Đại D…”
“Còn có Đặng Bá, thật ngại quá, đã mời ngươi tới đây.”
Khi đến Đặng Bá, giọng của sếp Lương trở nên hòa nhã hơn một chút.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Chỉ có Đặng Bá vờ như không sao cả cười cười, xem như đáp lại.
”Mời các vị trở về đây không phải mời mọi người ăn khuya, cũng không phải uống trà, mà là muốn nói chuyện với mọi người một chút.”
Sếp Lương nói: “Các ngươi đều đã trưởng thành cả rồi, bỏ phiếu hai tháng, vốn tưởng rằng kết quả sẽ khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không ngờ các ngươi còn muốn náo loạn hết lần này tới lần khác, hôm nay Long Căn và Quan Tử Sâm cả người đầy máu bị nhốt trong rương gỗ ném ở nơi phố xá sầm uất, bị ít nhất tám nhà truyền thông chụp được.”
Thấy mọi người vẫn không có phản ứng, trên mặt sếp Lương chợt lóe lên, vỗ mạnh xuống bàn.
Tiếng vang thật lớn làm cho ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
”Hôm nay ta bảo các ngươi nói chuyện lại một lần nữa, đặc biệt tìm cho các ngươi một chỗ yên tĩnh nói chuyện, nói không xong thì mỗi người bị giam bốn mươi tám tiếng.”
“Đặng Bá.”
Những người đó lần lượt bị áp giải ra ngoài, văn phòng vừa rồi còn đầy ắp bây giờ chỉ còn lại hai người sếp Lương và Đặng Bá, sếp Lương mở miệng.
“Đừng để chúng ta rơi vào thế nan giải. Ngươi nói một câu, dù sao kết quả cũng đã chốt hạ, Đại D gây sức ép các ngươi cũng mất mặt đúng không?”
“Biết rồi.”
Đặng Bá ung dung cởi thắt lưng ra, lại đem vật phẩm kim loại trên người đặt vào cái khay trước mặt mới chầm chậm mở miệng: “Không ai muốn như vậy, người trẻ tuổi không hiểu quy tắc, ta sẽ xử lý tốt.”

“Nhạc ca, bọn hắn không có bất kỳ chứng cứ gì, nhiều nhất chỉ là giam bốn mươi tám tiếng thôi.”
Không giống như những người khác ở đây, mặc dù biết mình sẽ không có chuyện gì nhưng A Nhạc và Đại D đều không hẹn mà gặp luật sư và người nhà của mình.
”Cái này ta biết rồi.”
Gương mặt trung hậu của A Nhạc lộ ra một nụ cười, đồng thời nói nhỏ giọng: “Đêm dài lắm mộng, ta sợ Đại D sẽ tranh thủ trước, nói cho Phì Hoa biết, bảo hắn đi Quảng thành đem gậy đầu rồng về.”
“Giúp ta đánh tiếng, gậy trong tay ai ta sẽ chém người đó, bao nhiêu tiền ta cũng cho.“
Bạn cần đăng nhập để bình luận