Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi

Chương 463: Không quan tâm yêu sai hay đúng

Chương 463: Không quan tâm yêu sai hay đúng
Tô Bình Nam nghiêng mặt nhìn nữ tử, lúc này gương mặt của hai người cách nhau không quá mười centimet, Tô Bình Nam có thể nhìn thấy rõ mắt mũi xinh xắn và làn da mịn màng của nàng.
Giọng Tô Bình Nam bình tĩnh kỳ lạ: "Chắc ngươi đã nghe tin tức rồi, ta là người như thế nào cũng sẽ không lừa gạt ngươi, ngươi nghĩ kỹ thật rồi phải không?”
“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Nữ tử nói giọng kiên quyết: “Chỉ có ngươi, đời này ta bằng lòng rơi vào tay ngươi, cũng không quan tâm yêu sai hay đúng."
Hai người vừa nói vừa đi dạo một chốc đã đi đến cửa quán cà phê.
Tiếng kèn saxophone lanh lảnh vấn vít trong không khí, Tô Bình Nam cảm nhận được ánh nắng ấm áp của California và hơi thở trẻ trung của nữ tử, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.
Đúng thời điểm cần làm những việc nên làm mới không để lại nuối tiếc sau này.

Cùng lúc đó, người mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng không thể tỉnh dậy, giáo phụ của Sicilia - Don Victor Corleone mở choàng mắt bừng tỉnh, ánh mắt đầy âm u lạnh lẽo và tràn ngập sát ý.
...
Ninh Khả đi vào quán cà phê mà trong đầu vẫn trống rỗng, sắc mặt đỏ như máu. Đây là nụ hôn đầu tiên của nữ tử, thể chất mẫn cảm làm cho thân thể Ninh Khả mềm nhũn, hai chân giống như giẫm lên bông.
Quán cà phê được trang trí trang nhã, nghe nói có hương vị rất ngon. Đây là lúc quán đông người, mười cái bàn mà người đã ngồi đầy hơn phân nửa. Quán cà phê còn có một ban nhạc nhỏ gồm bốn người, tiếng saxophone du dương vừa rồi truyền ra từ nơi này.
Tô Bình Nam đặt một số tờ tiền màu xanh lá cây trên khay của bồi bàn, chỉ tay vào người thổi kèn saxophone của ban nhạc: "Thưởng cho hắn, ta thích bài hát mà hắn vừa mới thổi.”
Tô Bình Nam không có tiền lẻ nên mấy tờ tiền hắn đặt xuống đều là mệnh giá lớn nhất của đô la Mỹ. Nhân viên phục vụ ngơ ngác, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ra tay hào phóng như vậy.
“Tiêu tiền lung tung thế.”
Ninh Khả vừa mới ổn định hơi thở thì nhìn thấy bạn trai mình ném mấy trăm đô la vào khay, bèn liếc Tô Bình Nam một cái, có điều sắc mặt nữ tử vẫn ửng hồng như trước khiến động tác liếc mắt lại hết sức quyến rũ lòng người.
"Ta rất giàu.”
Giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam làm cho Ninh Khả phì cười một tiếng, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Ngày thường cũng có một số du học sinh gia cảnh giàu có quanh quẩn trước mặt Ninh Khả khoe giàu, cho tới bây giờ nữ tử cực kỳ chán ghét người khác khoe khoang tài phú trước mặt mình, nhưng đại ác nhân nghiêm túc khoe khoang lại làm cho nàng thấy vui vẻ, không có chút suy nghĩ tức giận nào.
"Có bao nhiêu tiền?”
Nữ tử thành thạo gọi hai tách cà phê rồi xoay người hỏi, trong giọng nói có ý trêu ghẹo: “Nhưng mà chắc chắn là ngươi rất có tiền, ngày thường luôn trưng ra bộ dáng tiền hô hậu ủng, cực kỳ kiêu ngạo.”
Tô Bình Nam không để ý tới sự trêu chọc của Ninh Khả, nhưng vấn đề này thật đúng là làm khó hắn. Hắn ngước mắt lên nhìn nữ tử trong trẻo đang cười, nghiêm túc suy nghĩ nói: "Gần đây công ty chi tiêu rất nhiều, trên sổ sách thật đúng là không còn nhiều tiền lắm.”
Tô Bình Nam nói thật, mấy năm nay tập đoàn Cẩm Tú mở rộng kinh doanh toàn diện, đà phát triển nhanh chóng, có thể nói là “ngày thu một đấu hoàng kim” nhưng cơ cấu tổ chức quá lớn, trên sổ sách thật đúng là không có quá nhiều tiền nhàn rỗi.
Quan niệm về tiền tài của nữ tử và Tô Bình Nam rõ ràng không có cùng một tần số, Ninh Khả không biết những con số mà Tô Bình Nam gọi là không nhiều thực sự đã là tài sản mà đại đa số người trên thế giới đều mơ ước.
"Vậy thì sau này đừng tiêu tiền như nước nữa biết chưa? Số tiền đã bị nhà tư bản ngươi tùy ý ném qua cửa sổ bằng với tiền thuê nhà ba tháng của ta đấy.”
Tô Bình Nam im lặng không giải thích nhiều, hắn rất thích thái độ tự nhiên phóng khoáng của Ninh Khả đối với tiền bạc.
"Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói về chuyện gì khác đi.”
Lần đầu tiên hẹn hò Ninh Khả cảm thấy nói chuyện tiền bạc thì không hay lắm, dự định chuyển đề tài.
"Ngươi muốn nói về điều gì?”
Tô Bình Nam mỉm cười. Cà phê được bưng lên, cốc còn đang bốc hơi nóng làm cho hai gò má nữ tử đỏ ửng, cuối cùng nàng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi thích ta ở điểm nào?”
Tô Bình Nam còn chưa mở miệng, điện thoại đặt trên bàn vang lên, giọng của Nobel truyền tới: "Lão đại, Don Corleone tỉnh lại rồi.”
Tô Bình Nam thản nhiên ừ một tiếng, nụ cười trên mặt cũng tắt, hắn bình tĩnh cúp điện thoại.
Ninh Khả nhìn rất rõ ràng, vừa rồi trong nháy mắt bạn trai mình đang nghe điện thoại ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ hung dữ, không còn một chút ôn hòa như vừa rồi.
Ninh Khả thấy Tô Bình Nam đã trở lại trạng thái bình thường, nàng rất lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Không đợi Tô Bình Nam trả lời, nữ tử tiếp tục: "Ngươi có thể không nói, nhưng xin đừng gạt ta.”
Nhìn gương mặt xinh đẹp thanh nhã của Ninh Khả hiện lên sự sợ hãi, Tô Bình Nam lộ ra một nụ cười hoà nhã, thân mật sờ mái tóc dài mềm mại của nữ tử, không nói gì mà chỉ là nhè nhẹ vuốt mái tóc nàng.
Trong lòng Tô Bình Nam phân tích cực nhanh, sự tỉnh lại đột ngột của lão Corleone sẽ có ảnh hưởng lợi và hại đến kế hoạch của hắn.
Don Victor Corleone không phải là Michael Corleone. Mặc dù giáo phụ của gia tộc Corleone cũng đang tìm cách chuyển đổi, nhưng Tô Bình Nam đã nghiêm túc phân tích Don Corleone. Don có tầm ảnh hưởng rất sâu sắc trong gia tộc Corleone, hắn rất có tiếng nói trong gia tộc.
Thông qua phân tích Tô Bình Nam phát hiện Don Corleone có quan niệm gia tộc bảo thủ hơn, muốn hợp tác với hắn để đạt được lợi nhuận tương tự như Michael Corleone thì tập đoàn Cẩm Tú cần phải trả nhiều hơn.
Điều quan trọng nhất là liệu việc mình nhúng tay vào gia tộc Corleone có khiến người này cảnh giác hay phản kích không? Có thể đứng vững ở vị trí giáo phụ mấy chục năm, Don tuyệt đối là một nhân vật tâm ngoan thủ lạt và đa mưu túc trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận